Phòng Ngôn liếc nhìn cha mình, rồi quay sang mẹ mìn: “Bốn lượng bạc, thêm một văn tôi cũng không trả. Người này về nhà tôi, không chỉ uống t.h.u.ố.c xem bệnh, mà còn phải ăn ngon uống tốt tẩm bổ. Haizz, nói không chừng mua về còn lỗ vốn. Cha, hay là thôi đi, bốn lượng cũng đắt, tính ra, con vẫn là không muốn mua.”
Mẹ mìn vốn định phản đối, nhưng nghe Phòng Ngôn lẩm bẩm, lại nghĩ đến tiền t.h.u.ố.c đã tiêu tốn cho người đàn ông này, rồi nhìn sang vợ con ông ta, cũng là hàng không bán được giá.
Bà ta c.ắ.n răng: “Thành, bán cho ngài.”
Đúng là vận xui, lúc đầu mua cả nhà ba người chỉ mất ba lượng, mà tiền t.h.u.ố.c cho ông ta đã gần hai lượng, đúng là một món buôn bán lỗ vốn. Cứ để lâu, có khi bốn lượng cũng không bán được.
Phòng Ngôn nhìn Phòng Nhị Hà, ông gật đầu: “Vậy trước mắt cứ lấy ba người này đã.” Vừa nãy xem qua, cũng không thấy ai tốt hơn. Thôi thì hôm khác sang nhà khác xem.
Tiểu cô nương kia vừa nghe Phòng Ngôn muốn mua cả nhà ba người, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư.”
Phòng Ngôn: “Đừng vội cảm ơn, mau đi chăm sóc cha cô đi.”
Người đàn ông bệnh nặng cũng muốn mở miệng cảm ơn.
Phòng Nhị Hà ngăn ông ta lại: “Chúng ta vẫn là đến chỗ lang trung xem bệnh trước đã.”
Chờ cả nhóm ra khỏi chỗ môi giới, Phòng Nhị Hà muốn dẫn cả nhà ba người đi xem lang trung. Nào ngờ người đàn ông kia từ chối: “Tôi... sắp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747023/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.