Trịnh Kiệt Minh nói: “Cháu đúng là đồ lanh lợi, thế mà cũng phát hiện ra à.”
Phòng Ngôn cười không nói gì.
“Đúng vậy, biểu thúc sắp phải rời huyện thành, muốn đi Tắc Bắc một chuyến. Ghé qua hỏi cha cháu có cần mang theo đồ vật gì không.” Trịnh Kiệt Minh nói tiếp.
Phòng Ngôn hâm mộ nói: “Oa, biểu thúc lại muốn đi ra ngoài ạ, thích thật, có thể đi xem đại thảo nguyên.”
Trịnh Kiệt Minh bật cười nói: “Nơi đó nào có tốt như vậy. Mùa xuân mùa thu thì còn được, chứ mùa đông thì không tốt lắm, bên đó lạnh lắm thật sự.”
Phòng Ngôn lúc này mới nhớ tới hoàn cảnh địa lý bên đó, nói: “Hửm? Không đúng ạ, cháu nhớ cô tổ mẫu nói ngài một năm chỉ đi Tắc Bắc một hai lần, mùa đông chưa bao giờ đi, lúc này mới vừa từ bên ngoài về sao giờ lại muốn đi?”
Trịnh Kiệt Minh nhìn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói bên đó lại có một đám ngựa chiến tốt, trong lòng ngứa ngáy thực, muốn đi xem thử. Dù sao bây giờ cách Tết cũng còn ba bốn tháng, một chuyến đi về, ta nhanh một chút thì hai tháng là có thể trở về rồi.”
Trong tiệm lúc này cũng không bận rộn lắm, Trịnh Kiệt Minh vừa định đi tìm Phòng Nhị Hà, Phòng Ngôn đột nhiên nghĩ tới một việc, nói: “Biểu thúc, bên Tắc Bắc có buôn bán dân cư không ạ? Chính là cái loại muốn tới Trung Nguyên ấy, nói thế nào nhỉ……”
Phòng Ngôn bắt đầu sắp xếp lại ngôn ngữ của mình.
Trịnh Kiệt Minh cười một tiếng, nói: “Ngôn tỷ nhi, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747027/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.