Lý thị nghe xong gật gù: “Nhìn vậy chắc cũng tháo vát lắm nhỉ?”
Nghe vậy, Vương thị cười: “Tháo vát lắm, nghe nói đi bốc vác cho người ta, một ngày chở được hai ba xe hàng, nhiều hơn người thường một chuyến.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Mắt Lý thị sáng lên: “Giỏi giang vậy à. Nhìn tuổi cũng không nhỏ, không biết... cậu ấy thành thân chưa?”
Vương thị nghe vậy, mặt lộ vẻ tiếc rẻ: “Chắc là chưa. Thằng bé này số khổ, mồ côi cha mẹ từ sớm. Bà nội với chú bác cũng chẳng ngó ngàng, nó sống một mình ở chân núi. Nhìn thì to con vậy chứ mới 15-16 tuổi thôi. Hoàn cảnh như nó, làm gì có ai làm mai. Tôi thì quý thằng bé này lắm, thật thà, chịu khó.”
Lý thị nghe hoàn cảnh của Cao Đại Sơn, vẻ mặt không còn hớn hở như trước.
Ở thời cổ đại, không cha không mẹ, không có gia tộc chống lưng, đúng là khó mà nói chuyện cưới xin. Phản ứng của Lý thị cũng là bình thường.
Hai người nói chuyện thêm vài câu, Lý thị cầm chỉ về nhà.
Đến tối ăn cơm, Phòng Nhị Hà báo cho cả nhà biết là không mua mảnh đất kia nữa. Nghe lý do của ông, Phòng Ngôn nói: “Đất như vậy ai còn dám mua chứ, sợ quá. Lỡ mình mua rồi, chú thím nhà đó về, không biết còn quậy thế nào nữa. Với lại, cứ nhìn cái cách họ đối xử với Đại Sơn ca là biết cả nhà đó chẳng ra gì. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747016/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.