Phòng Minh Sinh khó hiểu: “Đất bên cạnh? Chỉ có một mẩu bé tí, các cháu cứ dùng là được.”
Phòng Nhị Hà lắc đầu: “Thúc cứ ghi vào khế đất đi ạ, như vậy sau này cũng đỡ rắc rối.”
Phòng Minh Sinh ban đầu không hiểu, nhưng nghĩ lại thì thông suốt. Ông cười lắc đầu: “Cái thằng này, cũng biết tính toán gớm. Được, mấy hôm nữa thúc sẽ cùng người trong thôn đo đạc lại, rồi viết khế đất mới cho cháu.”
“Vâng, cảm ơn Minh Sinh thúc.” Phòng Nhị Hà cười.
“Cảm ơn ta làm gì, cháu mua đất của thôn, ta cảm ơn cháu mới phải.”
Mấy hôm nay, lúc quán không bận, Phòng Nhị Hà lại lên huyện thành tìm người môi giới xem có ruộng nào tốt không. Cuối cùng, có một nhà muốn bán đất. Mảnh đất đó cách nhà Phòng Nhị Hà không xa, chẳng qua không thuộc thôn Phòng gia, mà ở thôn Cao gia bên cạnh.
Nhà họ vốn đã ở tít phía tây thôn Phòng gia, nên sang thôn Cao gia cũng rất gần. Nghĩ vậy, buổi chiều Phòng Nhị Hà đi theo người môi giới đến xem đất.
Lúc này trong ruộng vẫn còn trồng ngô, Phòng Nhị Hà đi xem ngô mọc thế nào, rồi bốc thử đất. Đúng là ruộng tốt.
Phòng Nhị Hà rất ưng ý mảnh đất này, định hỏi thăm thêm tình hình rồi sẽ mua.
Về đến nhà, Vương thị hỏi ông xem đất thế nào, Phòng Nhị Hà nói: “Đất khá tốt, mà cũng rẻ. Đất bên cạnh đều là 12 lượng bạc một mẫu, đất nhà họ rẻ hơn nửa đồng bạc một mẫu. Tổng cộng là tám mẫu.”
Phòng Ngôn nghe xong liền nói: “Cha, tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747015/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.