Anh ta cũng xem như là người trong cuộc, tuy phần sau không tham gia, nhưng chuyện cần hỏi vẫn phải hỏi. Kẻo đến lúc một bên bị thiệt, anh ta ở giữa cũng khó xử.
Phòng Nhị Hà cười: “Có đưa, nhưng không phải hôm sau, mà là mấy hôm trước. Người hầu nhà họ tới, nói là Đồng thiếu gia gặp chút chuyện, không đến được.”
Nói đến đây, Phòng Nhị Hà lại nhíu mày: “Cũng không biết vị thiếu gia này gặp chuyện gì, cái máy ép nước trái cây này còn phải tranh thủ lúc trời còn nóng mà bán ra ngoài. Lỡ chậm trễ, có khi lại không bán được nhiều.”
Trịnh Kiệt Minh vừa nghe, nói: “Vị thiếu gia này đúng là gặp chút chuyện thật, nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng đến việc của thợ mộc đâu. Chuyện cậu ấy gặp là chuyện nhà. Trước đây trên đường đã nghe nói cậu ấy đính hôn, là với Lưu gia đại tiểu thư ở phủ thành. Trở về cũng sắp thành thân rồi. Chẳng qua... mấy hôm trước ta nghe nói, vị Lưu gia đại tiểu thư kia đột nhiên qua đời.”
Phòng Nhị Hà nghe mà sững người: “Lại có chuyện như vậy.”
Trịnh Kiệt Minh: “Đúng vậy, nghe nói là lâm bệnh nặng rồi đột ngột qua đời.”
“Haizz, thật là đáng tiếc.”
“Ai mà không nói chứ.”
Về đến nhà, Phòng Nhị Hà còn cùng Vương thị cảm thán chuyện này.
“Thế mới thấy, người ta dù có tiền hay không, sinh lão bệnh tử đúng là không tránh được. Con gái nhà giàu, tuổi còn trẻ, chẳng phải bệnh tật ập đến, nói đi là đi sao?”
Phòng Ngôn đứng bên cạnh nghe, thầm nghĩ, nhà chúng ta chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747017/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.