“Con biết rồi.”
“Đúng rồi, hôm nay mày đi huyện thành, ở đó thế nào?” Quách thị nhìn Phòng Liên Hoa hỏi. Bà còn chưa được đi huyện thành bao giờ, vậy mà con gái bà lại được đi trước, không thể không nói, bà cũng rất hâm mộ.
“Tốt lắm nương ơi, mẹ không biết đâu, người huyện thành giàu lắm. Bọn họ mặc…” Phòng Liên Hoa vốn dĩ đã nói nhiều, lúc này càng thao thao bất tuyệt. Nghe mà Quách thị vô cùng hâm mộ. Ngay cả chị dâu nàng ta đi ngang qua cửa sổ nghe được, cũng dừng bước, đi vào.
“Huyện thành thật sự tốt vậy à, chị lúc nhỏ cũng chỉ theo mẹ đi trấn trên. Nơi đó cũng tốt lắm, huyện thành thế mà còn tốt hơn trấn trên à?” Chị dâu của Liên Hoa ngày thường không thích nói chuyện cũng xen vào vài câu.
Phòng Liên Hoa hưng phấn nói: “Đương nhiên rồi, trấn trên sao so được với huyện thành.”
Quách thị cảm khái: “Ai, hôm nào nương cũng phải tranh thủ đi một chuyến, dẫn cả hai đứa đi.”
“Vâng vâng, nương ơi, huyện thành gần lắm, còn gần hơn trấn trên.” Phòng Liên Hoa nói.
Quách thị liếc xéo Phòng Liên Hoa: “Tất nhiên, mày ngồi xe ngựa đi, khẳng định là gần rồi.”
“Trời, Liên Hoa được ngồi xe ngựa à? Là xe ngựa nhà thúc Nhị Hà sao? Thích thật.”
“Vâng, vâng, chính là nhà Phòng Ngôn. Nhưng mà, huyện thành thật sự gần hơn trấn trên, là Phòng Ngôn nói với con đó.”
…
Buổi tối, Phòng Ngôn tính toán thu nhập trong ngày, nước dưa hấu bán được hơn 80 chén, nước quýt hơn 40 chén, nước chỉ quả hơn 30 chén.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747002/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.