Anh cả và chị dâu cả của nàng ta đều là người thật thà, ngày thường rất trầm mặc ít lời. Tính cách của Phòng Liên Hoa là giống mẹ nàng ta. Cha nàng ta cũng là người không thích nói chuyện.
Vừa về đến nhà, Phòng Liên Hoa liền chạy vào phòng mình, định tìm một chỗ giấu tiền đi. Mẹ nàng ta vừa lúc đang ở ngoài cho gà ăn, nghe thấy trong phòng nàng ta có tiếng đồng tiền xôn xao, liền ném cái chậu xuống, lập tức xông vào.
“Hay lắm con Liên Hoa, mày học được thói trộm tiền rồi phải không, xem tao có đ.á.n.h c.h.ế.t mày không!” Nói rồi, liền định lấy cái chổi sau cửa đ.á.n.h Phòng Liên Hoa.
Người lanh mồm lanh miệng như Phòng Liên Hoa sao có thể không giải thích, nàng ta vội nói: “Nương, nương, mẹ nói nhỏ chút! Tiền này không phải con trộm, là con tự kiếm được.”
Quách thị nhìn Phòng Liên Hoa, không tin quát: “Mày kiếm? Mày hôm nay không phải ở nhà Phòng Ngôn sao, mày kiếm tiền ở đâu? Cái thân mày thì làm được gì, còn dám lừa tao, xem tao có đ.á.n.h c.h.ế.t mày không!”
“Suỵt!” Phòng Liên Hoa vội kéo tay mẹ mình, nói: “Nương, đừng để người ngoài nghe thấy, Phòng Ngôn không cho con nói.”
Quách thị vừa nghe, nhíu mày: “Thật là mày kiếm?”
Bà đối với con gái nhà Phòng Nhị Hà ấn tượng vô cùng tốt, đứa nhỏ tuổi còn nhỏ đã biết chữ, bây giờ còn dạy con gái bà biết chữ. Đứa lớn còn dạy con gái bà thêu thùa.
“Không đúng, mày không phải mới học thêu sao, đồ mày thêu có cho không người ta cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4747001/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.