Chờ đến khi đọc sách mệt mỏi, Phòng Đại Lang đề nghị Tôn Bác đi dạo trong thôn. Tôn Bác chưa từng đến thôn xóm bao giờ, hôm qua đến thì ngồi trên xe ngựa, trời lại hơi tối, cũng không thấy rõ. Lúc này tự nhiên là vô cùng vui vẻ đi xem.
Phòng Nhị Lang cảm thấy đại ca mình có hơi kỳ lạ, nếu bảo hắn nói kỳ lạ chỗ nào, hắn lại không nói được. Tóm lại, hắn cảm thấy, đại ca hắn không giống kiểu người sẽ đề nghị đi dạo trong thôn. Đi dạo trên núi còn tạm được, dù sao ở đó cũng ít người.
Hắn cũng không thích đi dạo trong thôn, cho nên hắn không đi theo, mà chạy ra bãi đất hoang bên ngoài tìm Phòng Ngôn bọn họ chơi.
Phòng Đại Lang dẫn Tôn Bác đi một vòng trong thôn, nhìn thấy trưởng bối quen biết liền lên tiếng chào hỏi. Người khác nếu hỏi đến thân phận của Tôn Bác, Phòng Đại Lang liền nói là bạn học cùng thư viện.
Đi một vòng xuống, Tôn Bác có cái nhìn hoàn toàn mới về thôn xóm, mọi người đều vô cùng nhiệt tình, cũng như là đang xem vật hiếm lạ mà nhìn hắn, làm hắn cảm thấy kỳ kỳ.
Tiếp theo, hắn liền yên ổn đi theo Phòng Đại Lang cùng nhau đọc sách.
Mà bên kia, vừa ra ngoài chơi, hồn bát quái trong lòng Phòng Liên Hoa lập tức bùng cháy.
“Phòng Ngôn, muội mau nói cho ta biết, người đến nhà các muội là ai vậy, trông còn đẹp trai nữa.”
Phòng Ngôn sớm đã biết nàng ta muốn hỏi, lúc nãy nàng không để ý đến nàng ta, nàng ta đã sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746982/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.