Bởi vì mới từ trấn trên trở về, nên cả nhà nghỉ ngơi một lát, Phòng Nhị Hà liền dẫn Phòng Đại Lang và Phòng Nhị Ni đi huyện thành.
Qua lời giải thích của Phòng Đại Lang, Phòng Ngôn biết huyện thành, trấn trên và thôn Phòng gia đại khái là một hình tam giác, đi huyện thành là đi về một hướng khác.
Bởi vì dạo gần đây uống tương đối nhiều nước linh tuyền, nên Phòng Ngôn còn chưa cảm thấy mệt đã tới nơi.
Nhìn thấy ba chữ "Huyện Nhậm Hưng", khóe miệng Phòng Ngôn cũng lộ ra nụ cười. Phòng Đại Lang nhìn dáng vẻ cười hì hì của Phòng Ngôn, hỏi: “Em gái, anh cả đố em, mấy chữ trên kia là gì?”
Cơ hội thể hiện thế này, Phòng Ngôn tự nhiên là không bỏ qua, cô ra vẻ đắc ý nói: “Em đương nhiên là nhận ra, Huyện Nhậm Hưng! Anh cả, đúng không?”
Phòng Đại Lang giơ ngón tay cái về phía nàng, Phòng Nhị Hà cũng khen cô biết nhiều chữ.
Sau khi qua cổng thành kiểm tra, ba cha con liền đi vào bên trong, lúc này Phòng Ngôn mới cảm thấy mình đã thoát khỏi cái từ "thâm sơn cùng cốc", cuối cùng cũng đến được một nơi có thể nhìn thấy đường phố đầy ắp người.
Tuy huyện thành này so với huyện thành ở đời sau vẫn nhỏ hơn nhiều, nhưng mà so với thôn Phòng gia, so với trấn trên thì đã lớn hơn. Đương nhiên, cũng sầm uất hơn nhiều.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Phòng Ngôn đến huyện thành, cô đối với cái gì cũng vô cùng tò mò, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia. Phòng Nhị Hà cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746928/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.