Vương thị nghĩ đến chuyện nhà mẹ đẻ mình, cũng không nói gì thêm. Nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy, bị nhà họ Chu bắt nạt tàn nhẫn như thế, anh cả không có nhà thì thôi, chị dâu thế mà một chút cũng không chịu giúp. Lúc trước bà đến nhà anh cả cầu xin chị dâu, chị dâu còn ghim hận chuyện năm đó bà đi lấy chồng cha mẹ cho nhiều của hồi môn, nói mấy câu đã đuổi bà về.
Bây giờ đến cầu xin, bà ta chắc chắn cũng sẽ không giúp. Thôi, vẫn là không nên tự rước lấy phiền phức.
Vốn dĩ nghe Phòng Nhị Hà nói chỉ bán rau dại còn hơi buồn, nhưng vừa nghe ông nói muốn bán đồ thủ công, bà lại nhen nhóm hy vọng.
Năm đó bà gả cho Phòng Nhị Hà, ông cũng là bày sạp bán đồ thủ công, bây giờ ở huyện thành không có nhà họ Chu cản tay, ông lại có thể làm lại nghề cũ. Đây cũng coi như là một chuyện vui.
Phòng Ngôn thấy người nhà rất nhanh đã thoát khỏi sự tiếc nuối vì không thể bán bánh bao màn thầu, lại còn tỏ ra rất tin tưởng vào tay nghề thủ công của Phòng Nhị Hà, cô cũng vui vẻ mỉm cười.
Nhưng mà, chuyện bán bánh bao không chỉ là chuyện của nhà họ, mà còn liên quan đến nhà chú Phòng Nam và Phòng Bắc. Vì thế, cô nhắc nhở: “Cha mẹ, hai người nhớ lúc đó phải nói với nhà chú Nam và chú Bắc một tiếng, chúng ta ở trấn trên cũng không bán được bao lâu nữa đâu.”
“Cũng phải, cũng chỉ còn mười ngày nữa thôi.” Vương thị nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746929/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.