Phòng Đại Ni vừa nghe vậy, sốt ruột nói: “Sao lại không tìm thấy được chứ, cứ tìm là sẽ có thôi. Em gái đừng lo, còn có cha ở đây mà.”
Phòng Ngôn thấy trừ Phòng Đại Ni ra, những người khác đều không nói gì, bèn nói: “Hôm qua con đi cùng cha rồi, trên trấn đúng là không có căn nhà nào thích hợp. Cửa hàng nhà ta đang thuê đã là tốt lắm rồi, những chỗ khác cũng không tốt bằng.”
Do dự một chút, Phòng Ngôn lại nói tiếp: “Huống hồ, hôm qua con và cha còn gặp phải người nhà họ Chu.”
“Cái gì? Ông nó à, hai cha con gặp người nhà đó? Họ có làm gì hai người không? Sao hôm qua ông không nói?” Vương thị khẩn trương hỏi.
“Cha, con đi đ.á.n.h bọn họ!” Phòng Nhị Lang lại xúc động.
Phòng Nhị Hà nói: “Mọi người đừng lo, họ cũng không nói gì, cũng không làm gì chúng ta cả.”
Phòng Đại Lang cũng gật đầu: “Ừm, nhà họ Chu chắc sẽ không làm gì cha đâu, tuy sau lưng họ có người, nhưng cũng không dám làm ra chuyện gì quá trực tiếp. Bọn họ thích nhất là giở mấy trò bẩn thỉu hại người.”
“Cha, chuyện mấy hôm trước con nói với cha, cha còn nhớ không? Tại sao nhà ta không lên huyện thành?” Phòng Ngôn lại một lần nữa nhắc tới, “Nhà họ Chu không phải lợi hại sao, họ không phải có thù với nhà ta sao? Có bọn họ ở đó, e là nhà ta cũng không thuê được căn nhà nào vừa ý, vậy tại sao nhà ta không dời đi xa bọn họ, lên huyện thành phát triển?”
Phòng Nhị Hà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746921/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.