Về đến nhà, Phòng Nhị Hà lại lên núi chặt tre. Phòng Ngôn ở trong nhà cũng mấy ngày rồi, còn chưa được lên núi xem qua. Cô cứ quấn lấy Phòng Nhị Hà đòi đi theo.
Phòng Nhị Hà cảm thấy ông cũng chỉ chặt tre ở rìa núi, sẽ không có chuyện gì, thế là liền dẫn Phòng Ngôn đi cùng.
Nhà họ ở ngay cạnh núi, khoảng cách cũng tương đương với nhà Phòng Nam, Phòng Bắc.
Đáng tiếc bây giờ là đầu xuân, nên trên núi cũng không có quả dại gì ngon. Phòng Ngôn vốn còn định phát hiện ra thứ gì đó mọi người chưa từng ăn, kết quả là ngay cả nấm ăn được cũng chẳng thấy bao nhiêu, nấm độc thì lại thấy không ít.
Nhưng mà, lúc Phòng Nhị Hà đang chặt tre, đằng sau đột nhiên có người dè dặt gọi một tiếng: “Phòng đại thúc?”
Phòng Ngôn nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Cao Đại Sơn cao lớn, cô vui mừng reo lên: “Anh Đại Sơn.” Cao Đại Sơn thường xuyên đến nhà họ ăn cơm, nên mọi người đều rất thân quen.
“Ủa? Sao hôm nay Đại Sơn cũng lên núi? Hôm nay không lên trấn trên à?” Phòng Nhị Hà nhớ là hôm nay không nhìn thấy cậu. Ông cũng không hỏi thẳng là sao hôm nay không đến quán nhà ta ăn, lỡ như người ta ăn ngán, qua quán khác ăn thì sao? Hơn nữa, giờ này mà ở trên núi, chắc chắn là không lên trấn trên rồi. Nếu có đi thì không thể nào về sớm như vậy.
Cao Đại Sơn cười nói: “Dạ không, đại thúc. Hôm nay con định lên núi săn ít mồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746920/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.