Khốn kiếp! Lại có loại người ghê tởm như vậy! Không cho người ta thi khoa cử cũng giống như không cho một học sinh lớp 12 đi thi đại học. Nói người ta là đồ ngốc, trong hoàn cảnh cổ đại như thế này, chính là chặn đứng mọi khả năng làm quan của Phòng Đại Lang.
Rất tốt, dám nói cô là đồ ngốc.
Phòng Ngôn nắm chặt tay, thầm nghĩ, mối thù này, cô nhất định phải báo!
Lại dám lấy cô làm cái cớ để bắt nạt nhà họ Phòng, đúng là không thể nhịn được nữa.
“Cha, con vẫn nghĩ nên lên huyện thành, đừng ở trấn trên nữa.” Nếu đã có mâu thuẫn với nhà họ Chu, bây giờ vẫn nên tránh xa một chút thì hơn, kẻo lại xảy ra chuyện. Tuy dạo này nhà họ Chu không đến gây sự, nhưng mà, lỡ như thì sao? “Cứ ở trấn trên xem thế nào đã, nhà họ Chu cũng nói rồi, chúng ta đổi nghề là được. Bây giờ nhà họ cũng không làm gì chúng ta, cho nên vẫn cứ tìm thử xem.” Phòng Nhị Hà vẫn không muốn lên huyện thành, một là thân cô thế cô, hai là nhà họ Chu cũng đã mài mòn hết cái chí khí dám làm dám chịu của ông rồi.
Cả nhà lại nói thêm một lúc, rồi đều đi ngủ trưa.
Phòng Ngôn bị tiếng kêu của một đứa trẻ bên ngoài đ.á.n.h thức, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hỏi Phòng Đại Ni đang nhìn ra ngoài:
“Ai kêu vậy, làm em giật cả mình.”
Sắc mặt Phòng Đại Ni không tốt lắm: “Còn có thể là ai, Ngọc ca nhi nhà tam thúc chứ ai.”
Vừa nghe là cậu ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746922/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.