Vương thị nhanh chóng cân cho Toàn Trung hai cân rau sam, lúc đưa vào tay anh ta, bà còn dặn lại một lần nữa: “Tiểu ca, cậu nhớ kỹ nhé, mớ rau này không được để thiếu gia nhà cậu ăn nữa đâu.”
“Vâng, biết rồi, cảm ơn.” Nói rồi, Toàn Trung xách rau về nhà.
Về đến nhà, anh ta đi gặp cô nãi nãi ngay, và kể lại lời của Phòng Nhị Hà.
Tôn thị vừa nghe, liền muốn cho mời đại phu ngay, nhưng nghĩ đến cháu trai mình còn đang ngủ, bà đành tạm gác lại ý định. Nghĩ đến việc nhà họ Phòng thế mà lại không bán hết rau cho nhà mình, còn dặn dò phải chú ý không được ăn nhiều, bà liền cảm thấy nhà này cũng là người lương thiện.
Chờ Toàn Trung lui xuống, Tôn thị vẫn không yên tâm về tình trạng sức khỏe của cháu trai. Thế là, bà tìm một người hầu lớn tuổi trong nhà để hỏi xem, rốt cuộc loại rau dại này ăn vào có vấn đề gì không.
Nghe người hầu nói cũng tương tự như lời Phòng Nhị Hà, bà mới tạm yên tâm.
Đợi đến khi Tôn Bác tỉnh dậy, bà lại đi mời lang trung. Lang trung nói hắn không có gì đáng ngại, chỉ bị tiêu chảy vài lần cho sạch ruột là khỏe, cũng không cần kê thuốc. Đến lúc đó, tim bà mới xem như hoàn toàn thả lỏng. Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau, tạm thời không nhắc tới.
Lại nói về tình hình bên phía Phòng Nhị Hà, Phòng Ngôn thấy cha mình phúc hậu như vậy, không nhân cơ hội rau nhà mình tốt mà bán hết cho người ta, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746904/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.