Cao Đại Sơn thầm nghĩ, một bát một văn tiền mà rẻ nỗi gì? Một cân đã hai văn tiền, một cân chắc làm được ba bốn bát chứ? Phòng Ngôn đã sớm nghĩ sẵn cách đối phó: “Mấy hôm nay nhà cháu là cho ăn thử, nên mới cho nhiều, qua mấy hôm nữa chắc chắn sẽ không được nhiều thế này!”
“Nói gì thế, Nhị Ni nhi?” Vương thị nghe thấy con gái và Cao Đại Sơn lẩm bẩm gì đó, liền bước tới.
“Nương, con nói với đại ca này là rau nhà mình ăn ngon. Đừng thấy đắt, ăn rồi mới biết hiệu quả tốt thế nào, đảm bảo ngày mai lại tới!” Phòng Ngôn đắc ý nói.
“Phải rồi, đại huynh đệ, anh cứ ăn đi. Nếu anh thật sự thấy không ngon, không trả tiền cũng được.” Vương thị cười nói.
“Không, không, tiền vẫn phải trả.” Cao Đại Sơn nói xong, liền lấy màn thầu ra ăn kèm. Anh ta phải ăn nhanh còn đi làm, nếu không hôm nay lại không kiếm được tiền.
Chẳng mấy phút, anh ta đã ăn xong bốn cái màn thầu bột thô và một bát rau. Vương thị còn tốt bụng bưng cho anh ta một bát nước.
Đặt xuống một đồng tiền, Cao Đại Sơn vội vã rời đi.
Cao Đại Sơn đi rồi, Vương thị lại dọn bàn. Bà loáng thoáng nghe Phòng Nhị Ni nhi nói với người ta cái gì mà “cơm sáng”, “mua đồ”, “tăng giá”. Bà liền thuận miệng hỏi: “Nhị Ni nhi, con vừa nói gì với người ta thế?”
“Nương, con nói với đại ca đó, nhà ta sau này ngày nào cũng bán buổi sáng.” Phòng Ngôn nghiêm túc nói: “Con còn nói sau này rau nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746905/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.