Tôn Bác vốn vô cùng thích đọc sách, chỉ có điều hắn không thích sách vở khoa cử, mà thích đủ loại tạp thư, cũng có thể gọi là đọc sách rất rộng.
Cho nên, thi khoa cử hắn toàn trượt. Một lần không đỗ còn có thể nói là tuổi còn nhỏ, hai lần, ba lần... Khi hắn trượt lần thứ tư, chính hắn cũng bắt đầu tuyệt vọng. Hắn thật sự không hiểu tại sao, một người đọc rộng biết nhiều như hắn, lại có thể thất bại trước một kỳ thi khoa cử cỏn con.
Những kẻ ngốc hơn hắn, đần hơn hắn trong trường đều thi đỗ cả, chỉ còn lại mình hắn, vẫn đang chật vật vì kỳ thi huyện. Có người học cùng trường với hắn sắp thi đỗ tiến sĩ, càng khỏi phải nói đến mấy người đã đỗ tú tài.
Trong hoàn cảnh bức bối đó, tinh thần học tập của hắn càng sa sút, càng thi càng kém, càng học càng chán.
Ban đầu hắn cũng không phải nhất quyết phải thi đỗ, hắn yêu thích sách vở hoàn toàn là vì đam mê chứ không phải để làm quan. Việc thi khoa cử hoàn toàn là do bà nội và cha hắn quyết định. Nhưng, nếu đã yêu thích đọc sách như vậy, hắn vốn tưởng đây là chuyện dễ như trở bàn tay, ai ngờ hiện thực lại vùi dập hắn không thương tiếc.
Ai, bốn lần rồi, sang năm thi nữa là lần thứ năm. Đây thật sự là một chuyện chẳng vui vẻ gì. Cho nên, khi cô mẫu đến rủ hắn qua nhà chơi, hắn cũng không do dự mà lập tức lên trấn.
Ít nhất ở đây không có bạn đồng môn, cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746903/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.