Rõ ràng, Vương thị vẫn không tán thành việc phải bỏ tiền ra mua đất. Từ lúc việc buôn bán của nhà sa sút, tiền thu về mỗi tháng ít ỏi hẳn, đặc biệt là gần đây, làm gì còn thu nhập, chỉ biết ngồi chờ lúa mạch chín.
Số tiền đó đều là tiền để dành cho việc gấp, cho con trai ăn học. Sao có thể tiêu lung tung được? “Nương, người không hiểu đâu. Mảnh đất đó rõ ràng là đất tốt, nếu ngày nào đó bị người ta phát hiện ra bí mật của nó, khó tránh khỏi việc người ta động lòng tham. Đến lúc đó nhà ta muốn có cũng không dễ dàng nữa. Chúng ta phải mua về tay mình trước khi người khác phát hiện.” Phòng Đại Lang nói.
Vương thị vẫn hơi do dự: “Giờ bỏ mấy lạng bạc ra mua, lỡ như mảnh đất đó không tốt như vậy, chẳng phải chúng ta lỗ à.”
“Rau sam có thể kiếm tiền mà.” Giọng Phòng Ngôn vang lên.
Vương thị nhìn đứa con gái ngây thơ, cười nói: “Hôm nay chúng ta bán được nhiều như vậy, đều là may mắn. Nếu không có vị thư sinh kia, không có chị gái kia, làm sao chúng ta bán được nhiều thế?”
“Nhưng đại ca nói, ngày mai họ sẽ còn đến mà.” Phòng Ngôn nhìn Phòng Đại Lang với vẻ mặt đầy tin tưởng.
Phòng Đại Lang cảm nhận được ánh mắt tin cậy của muội muội, cười nói: “Nương, tiểu muội nói chuyện quả nhiên lưu loát hơn không ít. Đúng vậy, nương, người tin con đi, ngày mai chắc chắn sẽ đông khách hơn hôm nay. Chỉ dựa vào đám rau sam ở sau nhà, biết đâu chừng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746902/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.