“Thôi được, nghe con, chúng ta cứ bán hai văn tiền.” Phòng Nhị Hà quyết định.
Vương thị vốn định phản đối, nhưng thấy con trai và chồng đều hết lòng ủng hộ, bà cũng không tiện nói lời trái ý. Hai văn thì hai văn, dù sao cũng là rau dại không mất vốn, bán không được cũng chẳng sợ lỗ.
Bàn bạc xong, Phòng Nhị Hà, Vương thị, Phòng Đại Ni nhi và Phòng Nhị Ni nhi (Phòng Ngôn) bốn người liền ra sân sau hái rau sam. Hái xong, tất cả được cho vào sọt tre, mang về nhà cân thử, ước chừng được hơn hai mươi cân.
Ba người chia số rau ra làm hai sọt, một sọt mười lăm cân, một sọt năm cân. Đây cũng là do Vương thị nhất quyết yêu cầu, nếu không Phòng Nhị Hà chắc chắn sẽ một mình gánh hết. Còn việc Phòng Ngôn đòi mang một ít, thì bị cả Vương thị và Phòng Nhị Hà thẳng thừng lờ đi.
Phòng Ngôn gợi ý Vương thị làm sẵn một ít rau trộn mang theo, để cho khách nếm thử. Vương thị nghĩ ngợi, rồi cũng làm một ít, đựng vào một cái chậu nhỏ. Phòng Ngôn vào phòng lấy mấy cái bát gỗ và đũa gỗ do Phòng Nhị Hà làm, lại tìm một cái sọt tre nhỏ, xếp bát rau trộn và đũa vào sọt của mình.
Phòng Nhị Hà và Vương thị thấy vậy, chỉ cười, không nói gì. Dù sao mấy thứ đó cũng không nặng, con gái đã muốn gánh thì cứ để nó gánh.
Dọc đường đi, Phòng Ngôn không thấy mệt chút nào. Từ tối qua sau khi thoa một giọt linh tuyền, nàng đã cảm thấy tinh thần sảng khoái gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746900/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.