Phòng Nhị Hà cũng không nghĩ ra, nhưng ông cũng không để tâm lắm, nói: “Chắc là mảnh đất này không biết có cái gì, hoặc là thổ nhưỡng bên dưới không giống. Nếu loại rau dại này có thể mọc tốt như vậy, mấy cái cây này cũng sum suê thế kia, xem ra đây đúng là một mảnh đất phong thủy bảo địa mà. Bà mà trồng rau ở đây, chắc chắn cũng sẽ mọc rất tốt.”
Vương thị cũng gật gù: “Cũng phải. Nghe nói đi xa hơn về phía bắc, mấy chỗ lạnh lẽo đó đất đai đều màu đen, lúa mạch mọc lên cũng tốt lắm.”
Nghe đến đây, trái tim treo lơ lửng của Phòng Ngôn cuối cùng cũng hạ xuống. Bọn họ không nghi ngờ là tốt rồi. Thời này thật tốt, người cổ đại tin trời tin đất, phàm là chuyện gì không giải thích được đều quy cho thần phật, quy cho phong thủy là xong.
Phòng Nhị Hà nghe Vương thị nói xong, liền ngồi xổm xuống xem xét đất, ra vẻ đăm chiêu: “Tuy đây không phải đất đen, nhưng chắc là thổ nhưỡng cũng rất tốt. Mảnh đất này mà để hoang thì đúng là lãng phí. Nếu trồng lúa mạch chắc sản lượng cũng không ít đâu.”
Vương thị nghe vậy, nói: “Vậy mình ơi, chúng ta dùng nó làm gì đây? Trồng lúa mạch hay trồng rau?”
“Vẫn là trồng rau đi, mùa gieo trồng lúa mạch năm nay qua rồi.” Phòng Nhị Hà nói. Ông ngắt thử mấy ngọn rau sam non, lại nói tiếp: “Vạt rau sam này còn tốt hơn những chỗ khác, làm món ăn chắc chắn cũng sẽ ngon hơn. Tối nay có thể làm thử xem sao.”
Ting Ting Tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746899/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.