“Vừa rồi ca ca có đọc qua.” Phòng Ngôn nhìn Phòng Đại Lang nói.
Mắt Phòng Đại Lang sáng lên, kinh ngạc hỏi: “Nhị ca con vừa đọc qua, muội nghe nó đọc mấy lần, nên nhớ được?”
Phòng Ngôn lắc đầu, nói: “Mấy hôm trước ca ca cũng đọc.”
Đúng vậy, lần đầu tiên nàng đến thư phòng, Phòng Nhị Lang đã đọc bài này. Lúc đó Phòng Đại Lang còn giảng giải cho hắn. Chỉ là lúc đó Phòng Ngôn ngủ gật mà thôi.
Nghĩ nghĩ, nàng lại nói thử: “Trước đây đại ca cũng đọc qua rồi.”
Chắc là nàng đã từng nghe Phòng Đại Lang đọc rồi đi? Nếu Phòng Đại Lang đã bắt đầu kiểm tra bài vở của Phòng Nhị Lang, chắc chắn là đã học từ trước. Với thói quen thích nghe đọc sách trước đây của nàng, chắc mọi người đã đọc không ít sách cho nàng nghe rồi.
Phòng Đại Lang tuy không nhớ rõ có đọc bài này cho Phòng Ngôn nghe hay không, nhưng ông đúng là đã đọc rất nhiều sách cho muội muội nghe. Dù vậy, ông vẫn cảm thấy muội muội nhà mình quá thông minh, mới nghe mấy lần đã nhớ được.
Chẳng lẽ muội muội của ông có bản lĩnh nghe qua là nhớ sao? Nghĩ đến đây, ông nín thở, hỏi: “Nhị Ni nhi, muội có thể học thuộc lại cho đại ca nghe được không?”
Phòng Ngôn nghĩ nghĩ, đương nhiên là không thể, nàng nghe mấy lần, chỉ có thể nhớ đại khái. Mà câu này sở dĩ nhớ được là vì nàng vừa nhìn chằm chằm vào sách xem, Phòng Nhị Lang lại lặp đi lặp lại câu sai này rất nhiều lần.
Vì thế, nàng rất thành thật lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746898/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.