Phòng Nhị Lang vừa thấy Phòng Thiết Trụ, vội ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Ông nội.”
Phòng Thu vừa nghe là ông nội mình tới, sợ hết hồn, cúi đầu nói: “Ông nội.”
Phòng Ngôn đây là lần đầu tiên thấy Phòng Thiết Trụ, cũng không biết nguyên chủ đã gặp qua chưa, nhưng đây chính là đại gia trưởng của nhà họ, bất kể nhà họ đã ra riêng hay chưa, đây tóm lại là cha ruột của Phòng Nhị Hà. Không cần nghi ngờ, nhìn tướng mạo là biết.
Nàng cũng rất ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông nội.”
Phòng Thiết Trụ dĩ nhiên là biết Phòng Ngôn là đứa ngốc, tuy mấy hôm trước con cả có nói, nó có thể không ngốc, nhưng ông trước đây đã từng gặp nó, nên ấn tượng khá sâu. Lúc này vừa nghe Phòng Ngôn gọi ông là ông nội, ông đầu tiên là kinh ngạc, sau lại nhớ tới lời con cả nói, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Cười nói: “Tốt, tốt.”
Phòng Thu thấy vậy, cúi đầu liếc xéo, lườm Phòng Ngôn. Phòng Ngôn lập tức nói: “Ông nội, nó mắng con!”
Phòng Thiết Trụ còn đang chìm đắm trong việc đứa cháu gái ngốc của mình cuối cùng cũng bình thường, sau này không cần lo nó liên lụy cả nhà, thì đột nhiên nghe Phòng Ngôn nói vậy.
Ông hung hăng lườm Phòng Thu một cái, dù cho Phòng Ngôn có thật là đồ ngốc, thì nó là người một nhà cũng không thể nói. Chính cái gọi là "chuyện xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài", chuyện xấu của nhà mình sao có thể từ người nhà mà truyền ra, phải giấu đi mới đúng! “Bà nội con mấy nay phạt con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746895/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.