Tối đi ngủ, Phòng Ngôn lại liếc nhìn không gian của mình. Món đồ bảo mệnh tốt như vậy, tuy bên trong đồ đạc rất đơn giản, không có gì thần bí để tìm tòi, nhưng không nhìn nó một cái, luôn thấy không yên tâm.
Nhìn thấy không gian có thể ẩn thân, nhìn thấy bên trong hiển thị có thể lấy ra 2 giọt linh tuyền, Phòng Ngôn vui vẻ đi ngủ.
Sáng hôm sau, Phòng Ngôn lại "bào chế y như cũ" đi theo ba cha con Phòng Nhị Hà ra đồng. Lần này, nàng không hái nhiều rau sam nữa, nàng tìm xem còn loại rau dại nào khác ăn được không.
Quả nhiên, ở đầu bờ ruộng, Phòng Ngôn thấy một loại rau mới. Nàng vốn định ngồi đó nghỉ, nhưng cảm thấy có thứ gì đó châm vào tay, nên liếc nhìn. Vừa liếc một cái, đã thấy ngay một loại rau dại mà nàng thích ăn, rau lông heo! Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Ngôn cũng không biết tên khoa học của loại rau dại này là gì, nhưng nàng biết đây là rau dại ăn được, hơn nữa còn rất ngon. Nhìn rau lông heo, Phòng Ngôn nhớ tới mùi vị món gỏi trộn, nước miếng sắp chảy ra.
Rau lông heo non mơn mởn làm sao, mềm mại làm sao!
Lần trước nàng ăn nó đã là lúc cuối hè đầu thu, rau lông heo có hơi cứng, phải trụng nước sôi mới ăn được. Lần này, đúng mùa, rau lông heo vừa mới nhú lên khỏi mặt đất, non nà, lá cũng không đ.â.m người, mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746894/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.