Khi Phòng Ngôn đến nhà chính thì phát hiện trên bàn có thêm một đĩa rau sam. Hôm nay nàng đâu có hái? Là ai hái vậy? Phòng Đại Ni nhi cười nói: “Lúc rảnh rỗi hôm nay, ta ra hái ở sau nhà mình. Món này nhiều lắm, chỗ nào cũng mọc.”
Phòng Ngôn nghe xong gật gù, phải rồi, loại rau này dễ sống vô cùng, hễ mọc là mọc cả vạt lớn.
“Ta cũng không hái hết, chỉ ngắt chút đọt non thôi, biết đâu mấy ngày nữa nó lại ra đọt mới.”
Phòng Ngôn nói: “Tỷ tỷ, tỷ thông minh thật.”
Phòng Đại Ni nhi che miệng cười: “Ôi chao, trước đây muội có biết nói đâu, ta còn tưởng muội ngốc nghếch, không ngờ giờ vừa nói được đã biết khen người ta, xem ra cũng lanh lợi lắm.”
Phòng Ngôn cũng bật cười, chứ còn sao nữa, ta đây vốn thông minh mà.
Món rau lông heo được dọn lên còn được chào đón hơn cả rau sam.
“Không ngờ đấy, mấy thứ hồi nhỏ tưởng không ăn được hóa ra là do mình không biết cách làm. Món này trước ta ăn một lần xong là cạch tới già, đ.â.m rát cả người, như kim châm ấy. Không ngờ làm thế này xong lại giòn ngon đến vậy.” Một người vừa tấm tắc gật gù vừa nói.
“Đúng thế, trước giờ ta có ăn rau dại đâu. Ra chợ mua về mấy lần mà làm kiểu gì cũng không nuốt nổi. Sau này thôi luôn. Ai ngờ món này lại có thể ngon thế này. Ăn mãi rau nhà trồng, giờ đổi sang rau dại thế này cũng có hương vị khác hẳn.”
Tuy nhiên, vẫn có một người ngoại lệ, đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746896/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.