“Ăn? Sao con lại nghĩ tới việc ăn thứ này.” Phòng Nhị Hà ngạc nhiên hỏi.
Phòng Ngôn nghĩ nghĩ, đảo mắt một vòng, ngẩng đầu lên nói: “Gà.”
Nàng vẫn nên nói từng chữ một thì hơn, cái thứ tiếng địa phương này có chút khác biệt với tiếng hiện đại, nói dài quá dễ bị người ta hiểu lầm, dù sao khẩu âm cũng hơi khác. Trước cứ nói ít chữ, nghe nhiều một chút, dần dần sẽ nhập gia tùy tục, nói được giống khẩu âm ở đây.
Với lại, tự dưng nói nhiều như vậy, cũng dọa người lắm. Cứ từ từ thôi.
Phòng Nhị Hà nghĩ tới hồi sáng Phòng Ngôn còn giúp ông cho gà ăn, nói: “Nhị Ni ơi, ý con là mấy thứ này để cho gà ăn phải không?”
Phòng Ngôn nghe xong liền bắt đầu suy nghĩ, làm sao để Phòng Nhị Hà hiểu ý mình đây. Gà ăn được, thì con cũng ăn được. Nàng cầm một cọng rau sam lên, nói: “Gà, con.” Vừa nói, vừa làm bộ muốn đưa vào miệng.
Ừm, rõ ràng, cách giải thích này không có vấn đề. Phòng Nhị Hà đã hiểu ý nàng, chỉ thấy ông cười cười nói: “Ồ, ra là Nhị Ni nhà ta cũng muốn ăn. Gà con ăn được, con cũng ăn được?”
Phòng Ngôn vui vẻ gật đầu, lại tiếp tục cúi đầu tìm những cọng rau sam mập mạp, non mướt.
Phòng Nhị Hà nghĩ, thứ này hồi nhỏ mình cũng ăn rồi, không có độc, con bé tìm rau cũng là để g.i.ế.c thời gian. Thế là, ông nói: “Được, vậy con cứ từ từ tìm đi. Phải chọn mấy cọng ngay ngắn, lá héo thì đừng lấy. Già quá, cứng quá cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/4746892/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.