“Chỉ có mấy anh em chúng tôi thôi, thật sự không còn ai khác nữa.” “Chúng tôi chạy nạn từ thành phố Thiên Hải tới đây.”
“Thật sự không hề cố ý đến đây mạo phạm...”
“Mong các ngài rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi lần này.”
Sáu tên tu sĩ bị đánh bầm dập mặt mũi, quỳ dưới đất, luôn miệng xin tha, không còn phách lối như ban nãy nữa.
Kể ra thì mấy tên này quả đúng là xui xẻo, vừa mới trốn từ thành phố Thiên Hải tới đây, kết quả lại chạy tới nơi này, bị ba người đập cho một trận tơi tả.
Tuy Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ nhưng công pháp của hai người này không hề tầm thường.
Nam Sơn Lão Đạo đã lĩnh hội được một chút huyền bí trong Đạo Đức Kinh.
Thực lực tăng mạnh đột ngột, ngay cả Kim Đan trung kỳ cũng không phải là đối thủ của ông ấy.
Nam Sơn Lão Đạo xách kiếm lên, “hừ” một tiếng: “Nếu như các người dám nói dối nửa lời thì coi chừng không giữ nổi quả thận của các người đó!”
“Không dám, không dám...” Mấy người đồng thanh, gật đầu lia lịa.
Đúng lúc này, Lâm Thiên Sinh dẫn theo Tô Nhiên và Lục Tiểu Tiên chậm rãi bước tới trước mặt bọn họ.
“Tiên sinh!”
“Sư tôn!”
Ba người bọn Diệp Phong vội cung kính thi lễ.
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt đi tới chỗ mấy tên tu sĩ kia, lườm bọn họ một cái.
Bọn họ thấy ba người bọn Diệp Phong nói chuyện thưa gửi với Lâm Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3493241/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.