Nhưng vận may trời ban ở nơi này, họ thực sự không muốn bỏ lỡ nó, một người trong số họ to gan hỏi: "Này! Cái tên mắt lác kia, có dám khai báo họ tên của mình không!"
Lúc này, mấy người trong sân cũng nghe thấy động tĩnh.
Nam Sơn Lão Đạo miệng dính đầy dầu, ông ta trở nên sững sờ một lát, sau đó nói với Lâm Thiên Sinh: "Tiên sinh, chỉ là bọn trộm cắp không có mắt mà thôi."
"Sao dám làm phiền đến một người tôn kính như ngài, cho phép bần đạo và Diệp Phong đến tiếp chiêu của chúng!"
Sau khi ông ấy vừa dứt lời, bóng dáng của hai người lóe lên rồi trực tiếp biến mất tại chỗ.
Tô Nhiên có hơi lo lắng: "Thiên Sinh, đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Thiên Sinh mỉm cười nói: "Không sao đâu, để họ luyện tay một chút cũng tốt”
Nghe anh nói vậy, lúc này Tô Nhiên mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Lục Tiểu Tiên với khuôn mặt không nói nên lời: "Thu hút một đám ruồi nhặng." "Tôi sẽ đi xem."
Tân Lam không thể ngồi yên, trong lòng cô ta thầm suy nghĩ, có phải họ chính là nhóm người đã cướp mộ của lão tổ Nam Sơn lúc trước hay không.
Nói xong, cô ta lập tức giãm giày cao gót đi ra ngoài. Lúc này, Ngọa Long đang la hét với những người đó.
Nói thật, trong đó có hai người là Kim Đan Kỳ viên mãn, đã đi được nửa chặng đường của Nguyên Anh Cảnh.
Nếu như trên người họ mang theo vật quý báu.
Nếu họ thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3493240/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.