Chữ “tiên” là tín ngưỡng của mỗi một người tu tiên.
Trên thế giới này có một truyền thuyết cổ xưa rằng tiên không thể nhìn thấy, cũng không thể sờ được.
Lăng Phá Thiên sững sờ tại chỗ hồi lâu, vẻ mặt kinh hãi.
Suy nghĩ một hồi lâu, biểu cảm của ông ta đột nhiên lại trở nên điên cuồng. "Ha ha hat"
"Trên đời này thật sự có tiên tồn tại sao?"
"Nếu đã thế, Lâm Phá Thiên tôi đã tu tiên mười ngàn năm, lúc sắp chết có thể tận mắt nhìn thấy dung mạo của tiên tôn thực sự, chết cũng đáng lắm!"
"Trên đường luân hồi không còn hối tiếc gì rồi."
Lăng Phá Thiên cười như điên, vừa dứt lời, ông ta định tự bạo tu vi, tự diệt thần thức của mình.
Bởi vì ông ta biết, ở trước mặt Lâm Thiên Sinh, ông ta căn bản không có sức phản kháng, đến một con kiến cũng không bằng.
Lâm Thiên Sinh chỉ vẫy tay, ép sức mạnh tự bạo của Lăng Phá Thiên thành lực của một quả pháo nhỏ phát nổ.
Tiếng nổ vang lên, Lăng Phá Thiên biến thành bụi ngay tại chỗ, thân chết đạo tan.
Đây là sự tàn khốc của con đường tu tiên.
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
Mọi người trên đời đều theo đuổi cảnh giới của tiên nhân.
Nhưng bên ngoài tiên giới, rất ít người có thể thực sự nhìn thấy tiên nhân. Nhưng Lâm Thiên Sinh không chỉ là tiên, mà còn đứng đầu tiên giới.
Lăng Phá Thiên chết đi, tình trạng hỗn loạn ở đây cuối cùng cũng được giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404574/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.