Đứng trước uy áp có thể nghiền nát mọi thứ dưới cảnh giới Tụ Hồn này, Lâm Thiên Sinh vẫn bình yên vô sự, hơn nữa anh còn nhìn Lăng Phá Thiên trước mặt như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Vẻ mặt của Lăng Phá Thiên đầy ngạc nhiên.
Tự hỏi tên người phàm này rốt cuộc là sao?
Đứng gần ông ta thế này, ngay cả Kim Đan Kỳ cũng không chịu nổi.
Nhưng vẻ mặt của chàng trai trẻ này hoàn toàn không có chút lo lắng?
Lăng Phá Thiên không khỏi nổi trận lôi đình, ông ta vừa mới hồi sinh đã gặp phải một người phàm dám khinh thường mình.
Xem ra những người phàm ở thế giới này đã quên mất sự tồn tại từng thống trị họ.
Ông ta lập tức quát lên: "Sao còn không mau quỳ xuống cho bổn..."
Lần này Lăng Phá Thiên còn chưa kịp nói xong, Lâm Thiên Sinh đã giơ tay tát ông †a một cái ngã xuống đất.
Anh không hề sử dụng tu vi, mà chỉ dùng thân xác người phàm tát một cái. Lăng Phá Thiên ngã xuống đất lập tức ngu người.
Trong mắt ông ta chứa đầy sự hoài nghi nhân sinh.
Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?
Thân là người tu tiên cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, lại bị người phàm tát một cái?
Còn bị tát ngã xuống đất! Phải biết là ông ta còn có chân khí hộ thể.
Đừng nói là người phàm, ngay cả tu sĩ cùng cảnh giới cũng không thể làm được.
Nhưng người này rõ ràng chỉ là một người phàm.
Một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-re-hao-mon-ong-day-khinh-/3404573/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.