Linh Lan nghe thấy câu trả lời của Tuấn Khang cảm thấy bình thường, cô không hiểu rõ ý tứ trong lời nói ấy dường như cất giấu một thứ gì đó:
-'' Vậy à!''
Câu nói này đã tắt ngang cuộc hội thoại ngắn ngủi giữa hai người, vì hơi mệt mỏi nên Linh Lan cũng không thèm bắt chuyện nữa, mặc kệ sự đời.
Nhưng cứ hễ một tí là Linh Lan lại quay sang nhìn Tuấn Khang, cậu ấy cau có mặt mày lại, tỏ vẻ khó chịu khi phải ngồi xe buýt.
Mà trùng hợp chiếc xe hôm nay nó bị hỏng hóc ở đâu đó lộn tung tùng phèo lên.
-'' Lần đầu cậu đi xe này à? Linh Lan ngây thơ hỏi
-'' Ừ'' Tuấn Khang trả lời cộc lốc
-'' Sao cậu không đi xe nhà cậu tới đón?''
-'' Xe nay bị hỏng rồi, không kịp sửa nên tôi đành phải ngồi ở đây''
-'' Hoá ra là thế'' Linh Lan giờ mới biết nguyên nhân hắn có mặt ở đây. Chứ làm sao mà hắn lại chịu ngồi ở chỗ đông người như này được.
-'' Sao cậu lại đi xe này, bác lái xe không đến đón à?''
Vừa chứng kiến được sự việc cô nói gì đó với bác tài xế nhưng lại không biết lí do nên Tuấn Khang muốn hỏi thử xem có biết được đáp án hay không.
Linh Lan thầm nghĩ '' nay lại bày đặt quan tâm mình cơ. Chắc mai mưa to quá'' trong đầu nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra hiền dịu nết na:
-'' À, tớ muốn đi đây đó với lại cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-on-dung-lai-gan-toi/2856797/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.