Tuấn Khang đi ra chỗ chơi bóng rổ rồi ngồi xuống, Hàn Kỳ thấy sự việc không ổn cũng lẽo đẽo theo sau.
Hàn Kỳ cầm trái bóng lên ném vào người cậu mà nói:
-'' Nếu mình thắng thì cuối tuần này cậu phải đi chơi với mình. Còn nếu cậu thắng thì tớ nhường cuối tuần này cho cậu''
-'' Thôi khỏi'' Tuấn Khang đáp trả nhạt nhẽo
Hàn Kỳ tiến về chỗ của cậu ngồi xuống liền nói:
-'' Cậu cũng biết những điều ban nãy nói với Linh Lan là hơi quá đáng phải không? Sao cậu lại làm thế? ''
Tuấn Khang quay sang rồi trả lời:
-'' Chỉ là… cậu ta là cái kiểu không biết bản thân sẽ xảy ra chuyện gì nhưng vẫn một mực đến giúp người khác. Mình thấy bức bối lắm nên mới nói''
-'' So với việc chỉ là thấy bức bối thôi thì dạo này cậu lạ lắm đấy nhá. Cậu bận tâm đến Linh Lan rồi đúng không?''
Hàn Kỳ vừa nghiêm túc được một lúc, không kiềm chế nổi nữa liền quay lại về dáng vẻ ban đầu.
Tuấn Khang làm ngơ câu hỏi của cậu, suy nghĩ một lúc rồi đứng lên đi về phía lớp học nói:
-'' Đi thôi. Muộn rồi''
-'' Ơ này. Cậu còn chưa trả lời tớ nữa ''
Thế là Hàn Kỳ lại thêm một lượt vào danh sách không quan trọng của Tuấn Khang.
—————
Lúc này ở trong lớp, Chu Y Y đang lấy tăm bông có chứa thuốc rồi thoa lên vết thương trên mặt của Linh Lan. Vừa làm cẩn thận vừa thổi nhẹ vào chỗ đau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-on-dung-lai-gan-toi/2856799/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.