Tuấn Khang trả treo đúng quá khiến cho Linh Lan không biết phải trả lời như thế nào.
Linh Lan liền bước chân nhanh hơn nữa, Tuấn Khang cũng bắt theo nhịp của cô mà đi theo. Hai người chỉ cách khoảng chừng 3 bước mà thôi.
Đã đến cửa hàng tiện lợi, Linh Lan lấy cái giỏ để đựng đồ. Đi đến đâu, cái nào cũng cho vào giỏ. Linh Lan chủ yếu lấy đồ ăn vặt, bim bim, sữa, bánh trái lấy hết đến nỗi không sách nổi. Cũng may ở đây có đồ chơi nên cô không phải sang quán khác nữa.
''Cũng đã lâu không thăm tiểu Lâm cùng với các bé khác, không biết có nhớ mình không đây ta'', nhân dịp này nên Linh Lan mua đồ mang đến tạo bất ngờ cho các em ở cô nhi viện luôn.
Mặt khác Tuấn Khang cũng tiện thể mua những vật dụng cần thiết. Nhìn thấy Linh Lan đồ nào cũng lấy một ít như thế thầm nghĩ '' mua nhiều như thế, cái dáng người nhỏ như thế này có ăn hết nổi không đây. Nao lại biến thành heo thì phải làm sao ''. Cậu thật nể phục Linh Lan mà.
Nghĩ đến đồ ăn, cậu lại nhớ đến tiểu Bảo Lâm, cậu bé dặn khi nào anh mua bim bim cho em. Bất giác Tuấn Khang cười một lát rồi cũng nhanh chóng lấy đồ cho mình.
Linh Lan chăm chỉ nhặt đồ, nhìn lại đống đồ trong giỏ của mình rồi lại nhìn sang giỏ của Tuấn Khang y như nhau, bất giác tiến lại gần rồi tra khảo:
-'' Nè, sao cậu mua nhiều thế, có ăn hết được không?''
-'' Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-on-dung-lai-gan-toi/2856796/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.