Hệ thống không hiểu Triệu Thanh Đại là thế nào, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Không hổ là người dựa vào bản thân đi phản xã hội, trâu bò."
Triệu Thanh Đại: "......"
Hệ thống này của nàng sẽ không phải là đồ ngốc đi?
Sau khi Cố Thừa đi không lâu, hộ sĩ liền tới, là một dì ít nói hành động nhanh nhẹn kinh nghiệm chăm sóc người bệnh phong phú.
Ngày hôm sau, Đỗ Kinh Mặc cũng tới.
Cô cẩn thận xác nhận tình trạng của Triệu Thanh Đại với bác sĩ, lại dặn dò hộ sĩ những việc cần chú ý, lúc này mới đi xem người bệnh.
Mới vừa quay đầu lại, liền đối diện với tầm mắt Triệu Thanh Đại.
Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt một ngày trước còn không có tý huyết sắc nay thêm vài phần hồng nhuận.
Đỗ Kinh Mặc: "Em nhìn tôi làm gì?"
"Tỷ tỷ đẹp." Triệu Thanh Đại có chút hoài niệm, "Em đã thật lâu không có nhìn chị như vầy, khi còn nhỏ em thích nhất là làm như thế này."
Đoạn thời gian đó, Đỗ Kinh Mặc vẽ tranh đánh đàn, nàng liền ngồi một bên nhìn, có thể nhìn một buổi trưa.
Bây giờ ngẫm lại, rất nhiều chuyện đã có manh mối từ lúc ấy, chỉ là nàng không ý thức được.
Thật sự quá ngu ngốc.
Nghe nàng nói xong, Đỗ Kinh Mặc cũng có chút cảm thán: "Nếu em vẫn luôn ngoan giống như khi đó vậy, cũng sẽ không thành cái dạng như bây giờ."
Cô kéo ghế dựa ra ngồi đối diện giường bệnh: "Chuyện ngày hôm qua nói với em, em suy nghĩ sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-tra-xanh-bi-bat-cong-luoc-nu-chu/956027/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.