Loại khổ nhục kế té ngã giả vờ đáng thương này, dùng nhiều thì sẽ có vẻ ngu ngốc.
Càng đừng nói Đỗ Kinh Mặc ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng kỳ thật rất phiền người ngốc.
Sau khi cô từ bệnh viện trở về liền dấn thân vào việc học, mỗi ngày đúng giờ hỏi hộ sĩ hỏi một chút tình huống Triệu Thanh Đại ở bệnh viện. Sau ngày hôm đó, Triệu Thanh Đại phối hợp hơn nhiều, Đỗ Kinh Mặc nghe ra được dì hộ sĩ còn rất thích nàng.
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Kinh Mặc hoạt động ngón tay cứng đờ một chút, khuôn mặt Triệu Thanh Đại khóc thành con thỏ mắt đỏ xuất hiện ở trước mắt.
Cô tính toán hai tuần Triệu Thanh Đại ở bệnh viện chỉ đi xem nàng hai lần.
Cô tưởng tượng đến thần thái khi nàng làm nũng nói muốn cô đến thăm nàng nhiều hơn, trong lòng có chút hơi hơi ngứa không rõ.
Loại cảm giác xúc động không tên này làm cô sáng hôm sau liền đi bệnh viện.
Lúc cô tới dì hộ sĩ đang đi mua đồ ăn sáng, trong phòng bệnh chỉ có một mình Triệu Thanh Đại.
Trên mặt nàng mang theo nhàm chán mắt thường cũng nhìn ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hơn nửa ngày, sau đó thở dài, có chút thất vọng lại như là đã quen, thu hồi tầm mắt.
Đỗ Kinh Mặc trong lòng vừa động.
Nàng sẽ không phải là đang đợi cô đi?
Mấy ngày nay, Triệu Thanh Đại sẽ không phải mỗi ngày đều nhìn ra ngoài cửa sổ đợi cô như vậy đi?
Một loại cảm giác tội lỗi đột nhiên xuất hiện.
Trong phòng bệnh, Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-tra-xanh-bi-bat-cong-luoc-nu-chu/956028/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.