Khi hai người chủ gia đình đã có chung tiếng nói, Tiêu Nhạc Hải cuối đầu nhìn đồng hồ định ra về, thì giọng nói của ông Phó lại vang lên lần nữa ở phía trước: "Cậu có tình cảm với Hoa quốc không?"
Tiêu Nhạc Hải ngừng một lát, đoạn thản nhiên mắt đối mắt với ông Phó, không trả lời trực tiếp, mà chỉ cười rồi đáp: "Tôi là một quân nhân."
Giọng nói đầy khí phách.
Ông Phó nhìn ánh mắt của hắn, sau đó cũng cười gật đầu, nói với giọng nhẹ nhõm: "Được, vậy thì câu hỏi cuối cùng, tại sao chữ "Duyệt" (悦) trong tên của Tiêu Duyệt Vân không phải chữ "Nhạc" (岳) trong núi cao của cậu?"*
*Từ悦 (Duyệt) và岳 (Nhạc) đều có pinyin là yuè, mà thường thì anh em trong nhà sẽ dùng chung một chữ viết cho tên đệm luôn í chứ không có chơi chữ kiểu xài giống pinyin như này nên ông Phó thắc mắc.
Tiêu Nhạc Hải cười, đáp: "Cái này à, cho phép sau này nói cho ngài biết nhé." Hắn có trăm ngàn lí do để lấp liếm đểm đáng ngờ này đi, thế nhưng hắn không muốn lừa gạt ông lão trước mặt đã rất ưu ái mình này.
Ông Phó nghe thế, cười đùa xua tay đuổi hắn. Tiêu Nhạc Hải cung kính chào theo nghi thức quân đội, đoạn mở cửa ra ngoài.
Tiếng lạch cạch vang lên, trong phòng chỉ còn lại một người, ông Phó ngẩng đầu nhìn lá cờ quân đội được treo cao trên tường, im lặng một lúc lâu.
**
Từ sau khi cả nhà Tiêu Duyệt Vân chuyển khỏi căn hội 1401, thì trên cơ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhi-xuyen-toi-thoi-hien-dai/3445008/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.