Chương trước
Chương sau
Tiễn Tào Vũ đi rồi, Tiêu Nhạc Hải lặng người trong phòng làm việc rất lâu, mãi cho đến lúc Tiêu Duyệt Vân đến gọi hắn đi ăn cơm tối thì hắn mới đứng dậy. Khi ấy, những vị khách trong tứ hợp viện đều đã ra về, ngay cả Phó Lãng cũng hiếm khi quay trở về Phó gia.

Sau khi dùng cơm tối xong, Tiêu Nhạc Dương đi ngủ, Tiêu Nhạc Hải gọi Tiêu Duyệt Vân đến phòng làm việc, chia sẻ thông tin đã nhận được hôm nay cho em trai. Tiêu Duyệt Vân đã hai mươi tuổi rồi, cứ mãi dang tay bảo vệ em ấy dưới đôi cánh của mình là điều không thể, em ấy cũng có quyền được biết những việc có liên quan đến bản thân mình.

Để chuẩn bị cho cuộc thi cuối cấp nên Tiêu Duyệt Vân cũng có tìm hiểu thêm một ít kiến thức về sinh học, vì vậy cũng miễn cưỡng xem hiểu phần văn kiện ấy, huống chi còn có Tiêu Nhạc Hải ở kế bên giải thích cho.

"Bây giờ em có ý như thế nào về Phó Lãng?" Thấy em trai không hề có thắc mắc gì với phương diện gen, Tiêu Nhạc Hải hỏi.

Tiêu Duyệt Vân lật lại mặt giấy trước, xác nhận lại kết luận của Tiêu Nhạc Dương, rồi mới đóng văn kiện lại để sang một bên, nhìn vào mắt anh cả và cười đáp: "Em thích anh ấy." Âm thanh bình tĩnh nhưng chắc nịch.

Dáng vẻ ấy bỗng dưng chồng chéo với hình ảnh Phó Lãng biểu đạt tiếng lòng hôm ấy trong đầu, đột nhiên trong lòng Tiêu Nhạc Hải cảm thấy chua loét.

Quả nhiên lam nhi lớn như bát nước hắt ra ngoài, vả lại lam nhi ở Đại Chu trưởng thành sớm, em trai hắn đã hai mươi tuổi rồi, trong cương có nhu, không phải là người không có chính kiến. Tuy rằng không nhắc nhiều đến, nhưng Tiêu Nhạc Hải có thể chắp vá từ những mảnh ghép trong những cuộc hội thoại rằng sau khi cha mẹ và mình "từ trần", hai em trai đã trải qua những tháng ngày vất vả biết nhường nào tại hầu phủ Biên thành, nếu không thì vì sao em trai lam nhi chưa xuất giá không rành thế sự lại muốn khăng khăng dẫn em út vượt biển chạy trốn?

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Nhạc Hải lại cảm thấy lòng đau như cắt.

Cứ thuận theo ý muốn của em trai thôi, chẳng có chuyện gì quan trọng bằng niềm hạnh phúc của bé Vân cả.

Tiêu Nhạc Hải định thần lại, sờ đầu Tiêu Duyệt Vân, dưới lòng bàn tay là mái tóc ngang vai đen nhánh mềm mại, hắn hỏi đi hỏi lại: "Chắc chắn là muốn ở bên cậu ta chứ?"

Tiêu Nhạc Hải chẳng hề nhắc đến "gả đi" hay "kết hôn", hiện nay đất nước này vẫn chưa chấp nhận việc kết hôn đồng tính.

Hắn biết, theo quan niệm và tính cách của em trai mình, nếu đã xác định ở bên nhau thì chắc chắn sẽ là chuyện cả đời, nhưng Tiêu Nhạc Hải lại không hề hi vọng em trai mình sẽ có tí ti hối hận hay tủi thân nào trong tương lai, dù cho người yêu của em ấy có là học trò của mình đi chăng nữa.

Thấy sự nghiêm túc trong câu hỏi của anh cả, Tiêu Duyệt Vân ngừng một chốc, rồi hít sâu một hơi, trả lời: "Anh ấy không phụ lòng em, tất nhiên em cũng sẽ không phụ bạc anh ấy. Em tin ảnh." Nhớ đến những chung đụng với Phó Lãng trong hơn 2 năm này, thì hắn là người ăn nói vụng về, không biết nói lời trăng hoa, luôn âm thầm dùng hành động chứng minh cho tấm lòng của mình, thì Tiêu Duyệt Vân đã tin rằng Phó Lãng là người đáng để y giao phó cả đời mình.

Con đường tình ái vốn cần hai người cùng nắm tay dìu bước nhau, Phó Lãng đã là người đầu tiên tiến về phía trước, bản thân y cũng không thể cứ bị động dựa vào hắn mãi, cho dù tương lai có ra sao, Tiêu Duyệt Vân cũng hi vọng sẽ không để lại sự tiếc nuối.

Vả lại, nơi đây không có những tục lệ ràng buộc lam nhi, đối với y mà nói chính là thiên đường vô cùng tự do.

Đến lúc nên dũng cảm và quyết đoán rồi.

Thấy ánh mắt kiên định của em trai, Tiêu Nhạc Hải lắc đầu ngán ngẩm.

Thôi bỏ đi, dù sao nơi đây cũng không phải Đại Chu, mà dù cho có là Đại Chu, thì chỉ cần không sợ lời ra tiếng vào, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn tái giá, huống gì là ở hiện đại này. Mà điều hắn có thể làm chính là mãi mãi ở phía sau ủng hộ em trai. Đây chính là khát vọng đầu tiên mạnh mẽ nhất kể từ khi Tiêu Nhạc Hải đến thời hiện đại cho đến nay.

"Vậy lỡ như...em mang thai thì sao?" Tiêu Nhạc Hải hỏi một cách gian nan, vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, hắn lại có xung động muốn đánh người.

Nghe vậy, mặt Tiêu Duyệt Vân đỏ bừng, rồi nhẹ nhàng đáp: "Vậy thì sinh ra thôi anh ạ."

Tiêu Nhạc Hải quan sát biểu cảm của em mình, cuối cùng cũng cười nói: "Được, sinh ra thôi."

Thật ra trong lòng hắn không thoải mái như biểu hiện ngoài mặt của em trai, cân nhắc đến việc con trai sinh con có thể dẫn tới sóng to gió lớn và khiến em trai bị ảnh hưởng, Tiêu Nhạc Hải cho rằng đến lúc đấy phải che đậy một cách hoàn hảo, hắn có sự tự tin, ngay cả khi chỉ có mình hắn, cũng sẽ có thể bảo vệ được em trai. Mà nếu như Phó gia cũng tham dự vào, vậy thì chắc chắn càng chắc ăn hơn.

"Được rồi, bây giờ chỉ cần xem xem Phó Lãng có giải quyết được bên nhà cậu ta hay không mà thôi." Tiêu Nhạc Hải nói.

**

Ngày hai mươi ba tháng bảy, quân đội tổ chức buổi lễ trao quân hàm long trọng.

Ngay cả ông Phó ít giao du với bên ngoài cũng đích thân đến tham dự buổi lễ, sau khi trao xong một loạt quân hàm cấp uý và cấp tá, ông tự mình phong tặng danh hiệu Anh hùng kiểu mẫu cấp một*. Lần này Tiêu Nhạc Hải lập công lớn, nhiều người cho rằng y sẽ lần nữa nhận được bằng khen hạng nhất, không ngờ rằng chính quyền trung ương trực tiếp trao cho hắn một danh hiệu còn cao quý hơn!

*Raw là 一级英雄模范勋竟, mình tra thì thấy có danh hiệu Anh hùng lao động, Chiến sĩ thi đua này kia thấy hay quá trời sao tới lúc mình dịch thì nghe nó chuối chuối.

Nhìn vị sĩ quan cấp tá hiên ngang oai hung dưới ngọn cờ tổ quốc tươi đẹp, trong mắt các chiến sĩ bên dưới tràn đầy sự ngưỡng mộ, sôi nổi nắm chặt nắm tay, hạ quyết tâm phải lấy đây làm gương phấn đấu, trong quân đội, vì nước quên thân, vì dân phục vụ.

Dưới âm thanh quốc ca lảnh lót và lời tuyên thệ trang nghiêm, Tiêu Nhạc Hải chính thức trở thành một đại tá lục quân. Lúc này, hắn chỉ mới ba mươi hai tuổi.

**

Sau buổi lễ trao quân hàm, một số người chen chúc quanh ông Phó đi đến phòng làm việc của quân đội.

"Trong kì nghỉ phép mà bị gọi đến trao quân hàm, tâm trạng cũng khá tốt đấy chứ?" Ông Phó ngồi trên chiếc ghế dựa chính giữa, vừa cười vừa nói.

Tiêu Nhạc Hải cười nhẹ, phù hiệu giữa mũ quân đội và trước ngực toả sáng rực rỡ. Hôm nay hắn mặc bộ quân phục chỉnh tề, càng lộ vẻ ngay thẳng nghiêm túc.

"Thằng nhóc này, vừa được nghỉ cái là nhảy cẫng lên, nhiều năm về trước cũng chẳng thấy vui như thế." Tư lệnh Ngô hơn năm mươi tuổi trêu chọc cấp dưới yêu quý của mình: "Nghe nói là tìm được em trai bị thất lạc nhiều năm rồi ha? Ai không biết còn tưởng cậu tìm được vợ đó chứ."

Ba người nói đùa một lúc, phòng làm việc dần yên tĩnh lại, bầu không khí bỗng chốc nghiêm túc. Vừa nãy ông Phó đã đuổi hết những người khác ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ còn lại ba người họ.

Tư lệnh Ngô mặt không biến sắc quan sát biểu cảm của ông Phó và Tiêu Nhạc Hải, cảm thấy bầu không khí và chủ đề nói chuyện hôm nay hình như rất không bình thường.

"Tiêu Nhạc Hải, cậu là cấp dưới giỏi nhất mà tôi từng có, là thanh đao sắc bén dũng cảm nhất, có tương lai và tiền đồ tươi sáng. Hôm nay là ngày trọng đại của cậu, cũng là ngày trọng đại của quân đội chúng ta, tôi hi vọng cậu có thể nói thật với tôi."

Ông Phó không để ý đến vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của tư lệnh Ngô, ánh mắt sắc bén như đại bàng khoá chặt lấy Tiêu Nhạc Hải, trầm giọng hỏi: "Cậu là ai, cậu đến từ đâu?"

Nghe thế, tư lệnh Ngô nhíu chặt đôi mày. Là một cấp dưới cũ của ông Phó, tư lệnh Ngô cũng là cấp trên trực tiếp chứng kiến Tiêu Nhạc Hải trưởng thành từng ngày. Nếu không phải tư lệnh Ngô nắm rõ nội tình bên trong hồ sơ của Tiêu Nhạc Hải, thì chỉ dựa vào lời ông Phó vừa nói, tư lệnh Ngô sẽ cho rằng ông Phó đang nghi ngờ Tiêu Nhạc Hải là gián điệp của địch.

Trước khi vào cấp 3 cậu đã đến nơi quản lí hộ khẩu để đổi tên cũ thành tên như hiện tại; Cậu lớn lên tại trại mồ côi, nhưng mười hai tuổi bỗng dưng lại có kỳ tài, tinh thông võ thuật cổ đã thất truyền từ lâu với sức mạnh đáng kinh ngạc, có phần hiểu biết đối với nghệ thuật tác chiến cổ." Ông Phó khoá chặt ánh mắt vào Tiêu Nhạc Hải.

Lúc này, tư lệnh Ngô ngập ngừng, rồi vẫn lên tiếng: "Không phải cậu ấy được một vị đạo sĩ lang thang, cao thủ lánh đời truyền lại cho sao?" Mặc dù nom có vẻ khó bề tưởng tượng, đâu đâu cũng có mùi tiểu thuyết võ hiệp, cơ mà đây là lời giải thích hợp lý duy nhất. Suy cho cùng, quá trình trưởng thành của Tiêu Nhạc Hải là thứ có thể kiểm tra, không thể nào làm giả với quy mô lớn như thế được.

Ông Phó nói với Tiêu Nhạc Hải: "Lý do này miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng, hai đứa em trai của cậu mâu thuẫn với cậu."

Thấy ông Phó nhắc đến em trai mình, gương mặt bình tĩnh của Tiêu Nhạc Hải cuối cùng cũng hơi đổi sắc.

"Trước tiên không nói đến lỗ hổng trong hồ sơ và tuổi tác của hai cậu nhóc ấy. Nghe nói rằng trước khi em trai cậu gặp lại cậu, thì đã có thể miễn cưỡng đấu tay đôi với A Lãng. Không có mười năm công lực thì không thể nào có thân thủ như thế được. Chuyện này cậu tự nói đi. Vậy là, em trai thất lạc nhiều năm của cậu cũng gặp được cao thủ ở ẩn? Không phải quá trùng hợp sao?

Ông Phó từng bước ép sát: "Nói đi, cho tôi và tiểu Ngô biết tất cả những bí mật và băn khoăn lo lắng của cậu, cho dù có lạ lùng đến đâu, chỉ cần cậu tin tưởng tổ chức, thì tổ chức cũng sẽ trả lại cho cậu niềm tin."

Lúc này, tư lệnh Ngô cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhạc Hải. Cả hai vị đều là lão tướng chinh chiến cả đời, dưới ánh mắt ép buộc của bọn họ e rằng người bình thường sớm đã chịu không nổi rồi. Thế nhưng, Tiêu Nhạc Hải lại không phải người bình thường.

Hắn bình tĩnh suy nghĩ, cân nhắc, nhìn lại cả nửa đời của mình tại thời hiện đại này, và cả từng li từng tí những khoảnh khắc ở cùng ông Phó và tư lệnh Ngô.

Một lúc lâu sau, Tiêu Nhạc Hải mới có phản ứng, hắn thay đổi tư thế, vô thức muốn lấy gói thuốc ra từ trong túi, sau khi sờ vào thấy trống rỗng mới nhớ rằng mình đang trong thời kì cai thuốc.

Nghĩ đến em trai, Tiêu Nhạc Hải cười cam chịu, rồi sau đó lại phấn chấn tinh thần, to giọng đáp lời: "Xin thề dưới danh nghĩa quân nhân, những lời sau đây của tôi, toàn bộ đều là thật."

**

Một tiếng sau, tư lệnh Ngô rời khỏi phòng làm việc với những suy nghĩ quay cuồng.

Tuy rằng ông Phó bình tĩnh hơn tư lệnh Ngô nhiều, nhưng để tiêu hoá được mấy cái chuyện ly kì như thế giới song song, xuyên không rồi cả xuyên hồn này kia thì phải cần một chút thời gian. Chẳng qua là, mặc dù chuyện này không hề có tính khoa học, nhưng ông lại chẳng hoài nghi gì về tính chân thật của nó, ông chắc rằng tư lệnh Ngô cũng sẽ như thế.

Bởi vì họ tin Tiêu Nhạc Hải, tin người quân nhân kiệt xuất đã lập được vô số công trạng này, tin vào khoảng thời gian hơn mười năm trong quân đội của cậu ấy.

Ông Phó cũng chợt muốn hút một điếu, tiếc là hai mươi năm trước bị vợ bắt bỏ thuốc mất rồi.

Thấy người trên sô pha mỉm cười bình thản, ông lão hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Nói xong chuyện công rồi, giờ chúng ta nói tới chuyện tư nhé."

Tiêu Nhạc Hải thu lại nụ cười, trả lời: "Mời ngài."

Ông Phó nói: "Về chuyện tình của hai đứa, cậu thấy thế nào?" Sau khi biết Tiêu gia là một gia đình võ tướng quý tộc thời xưa trong thế giới song song, rất nhiều bí ẩn đã có thể được giải thích. Từng thói quen cử chỉ lời nói, khí chất và một thân võ công cũng có đáp án. Khi ông rõ ràng về lai lịch của người nhà họ Tiêu, cũng có thể hoàn toàn yên tâm để Phó Lãng đắm chìm trong tình yêu.

Tiếc là, điều này vẫn không thể thay đổi sự thật rằng hai đứa bé có cùng giới tính.

"Thuận theo tự nhiên." Tiêu Nhạc Hải bình thản đáp. Cuối cùng hắn đã dùng phương án cuối cùng, không lừa dối ai, chỉ là giấu đi thân phận lam nhi của em hai. Mặc dù vẫn coi như tin vào nhân phẩm của Ninh gia, nhưng bộ gen và thể chất không giống người thường của em trai lỡ như bị để ý thì...

Đợi sau này có con thật rồi, ván đã đóng thuyền, thì giải quyết cũng chưa muộn, giờ mà nói ra chỉ càng thêm phiền phức mà thôi.

Nghe vậy, ông Phó bùi ngùi gật đầu, rồi thoải mái đáp: "Dạo này A Lãng thường quay về nhà làm việc, cái tính tình bướng bỉnh của nó ai trong nhà cũng biết rõ cả. Tôi già rồi, sớm sẽ nghỉ hưu, nhưng cũng không phải là ông già cổ hủ, tôi hiểu rõ đạo lý gia đình hoà thuận thì mọi thứ sẽ thuận lợi. Dù gì cũng là một nửa chúng nó tự lựa chọn, con đường tương lai để cho chúng tự bầu bạn mà bước vậy."

Thế nhưng, vẫn còn nhiều việc cần phải đền bù và sắp xếp thoả đáng, đương nhiên phải làm tốt hơn cả Ninh gia nữa mới được, đó là lý do vì sao ông mời tư lệnh Ngô cùng đến nghe báo cáo của Tiêu Nhạc Hải.

Ông Phó vừa nhìn Tiêu Nhạc Hải vừa cười, bảo: "Tìm thời gian để hai nhà ăn bữa cơm đi, cũng để hai đứa bé chính thức xác định quan hệ luôn."

Tiêu Nhạc Hải cũng cười đáp: "Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.