Biên tập: Tiểu Vô Lại
Trầm mặc hơn nửa ngày, Vân Vụ lườm Vân Dục đang bất động, giơ nắm tay lên miệng ho khan một tiếng, thấy ánh mắt mấy người đều dừng trên người mình, nhất là ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Vô Hoặc, vẻ mặt Vân Vụ nhất thời không khỏi run sợ, ấp a ấp úng nói: “Ấy này… Tiểu sư thúc, sư muội còn chưa tỉnh đâu.”
Thẩm Trì buông Thẩm Vô Hoặc ra, gật đầu với hai người: “Ta đi xem nàng.”
Ngày ấy sau khi Thẩm Trì ngất đi, Vân Nhiêu cũng bất tỉnh theo, Thẩm Vô Hoặc chỉ chú tâm đến Thẩm Trì tất nhiên sẽ không quản sự sống chết của Vân Nhiêu, song y cũng không ngăn cản hành động Vân Dục đưa Vân Nhiêu tới Dư Lan phong, vậy nên bây giờ Vân Nhiêu đang nằm ở gian phòng sát vách với Thẩm Trì.
Vân Nhiêu nằm trên giường sắc mặt tái nhợt như trong suốt, chân mày nhíu lại, những ngày qua đều không hề có chút sinh lực nào.
Trong mắt Thẩm Trì, Vân Nhiêu cũng được coi là một hậu bối không tồi, chí ít sau khi hắn vào tông Vân Nhiêu này cũng khá tốt, mặc dù không biết linh hồn của nàng từ đâu đến, nhưng không thể nghi ngờ về tính cách vô cùng đáng yêu của nàng, trong tông môn cũng có rất nhiều người ngoài sáng trong tối mến mộ Vân Nhiêu.
Nghĩ đến một nửa hệ thống đã từng ký sinh trong cơ thể Vân Nhiêu, Thẩm Trì đứng ở bên giường đưa ngón tay đặt lên giữa hai chân mày nàng, sau đó mày nhíu lại càng chặt, một lát sau mới thu hồi tay.
Thấy Thẩm Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-vat-phan-dien-cung-phai-noi-tieng-khap-tu-chan-gioi/1456565/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.