Biên tập: Tiểu Vô Lại
Lúc Thẩm Trì gặp lại Vân Nhiêu, sắc mặt nàng trắng bệch, trên người dính máu đã khô cạn không biết là của ai, nàng cuộn tròn trong góc, trên tay vẫn cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu, đầu tóc rối bù, vẫn mặc bộ hỉ phục rời đi ngày ấy.
Chẳng qua màu sắc vốn vui vẻ giờ đây đã mất đi sinh động, chỉ tỏ ra vô cùng dữ tợn.
Thẩm Trì nhìn sang Vân Dục bên cạnh: “Nàng ta vẫn luôn thế này?”
Vân Dục lo lắng nhìn Vân Nhiêu: “Đúng vậy, tiểu sư thúc. Từ sau ngày đó trở về, sư muội liền ngồi ở trong góc, gọi cũng không thưa, im lặng sợ sệt.” Y dừng một lát lại nói: “Hơn nữa mỗi khi chúng ta cố gắng tới gần, nàng liền bắt đầu điên loạn. Gần đây sư tôn lại đang bế quan, mà chưởng môn chưa tới gần nàng đã bắt đầu tự gây tổn thương, ta mới phải mời ngài tới.”
Thẩm Trì gật đầu, đang muốn tới gần một chút lại bị Thẩm Vô Hoặc kéo lại: “Ta đi xem.”
Thẩm Trì đứng tại chỗ, Thẩm Vô Hoặc đi tới góc Vân Nhiêu đang ngồi, một bước, hai bước… Khi y mới vừa tới gần Vân Nhiêu trong phạm vi một trượng, Vân Nhiêu vốn đang ngồi ngây ra tại chỗ bắt đầu điên cuồng thét lên.
“A a!!!”
Tiếng kêu mang theo lực chân nguyên khiến đất đá tòa động phủ này như mơ hồ muốn nứt ra, càng khiến cho chân nguyên người nghe phải rung chuyển, Vân Dục đã là Nguyên anh hậu kỳ cũng không chịu được phải khởi động chân nguyên chống đỡ.
Thẩm Vô Hoặc lắng nghe một lát, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nhan-vat-phan-dien-cung-phai-noi-tieng-khap-tu-chan-gioi/1456564/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.