141.
Mẫn Chậm cũng đi chung với ta.
Y nói sợ ta ngốc sẽ bị người khác rủ rê vào tà đạo, không yên tâm nên phải đi theo ta.
Đương nhiên Mẫn thiếu hiệp nói vậy cũng có ý tốt nhưng thỉnh thoảng y vẫn bị người ta truy nã truy sát, ta đi với y cũng không thể lơ là cảnh giác, chỉ sợ có thích khách nào đó nhảy ra đâm sau lưng y.
"Chúng ta vẫn nên kín đáo thì hơn," ta ngồi xếp bằng trên giường khách điếm lo âu nói với Mẫn Chậm, "Cứ đánh nhau mãi không phải là cách hay."
Ta không sợ kết thù oán với người khác vì chuyện này mà chỉ lo tiên sinh sẽ bị liên luỵ.
Hơn nữa việc cấp bách là tìm Đường đại hiệp, không thể để mấy chuyện vặt vãnh khác làm vướng chân được.
Mẫn Chậm trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thế thì vẫn phải dán râu quai nón thôi......" Ta vừa định mở miệng nói thứ đó chỉ vô ích thì thấy Mẫn thiếu hiệp hất cằm lên rồi cau mày nói: "Thật chẳng hiểu sao bọn hắn lại nhận ra ông nữa."
Ta cúi đầu mân mê ngón tay y nói khẽ: "Chẳng phải người ngồi đối diện chúng ta lúc uống trà cũng có thể nhìn ra ngay là nữ giả nam sao? Bởi vậy......"
Ý ta muốn nói khí chất của một người không thể tuỳ tiện xóa đi, huống chi y dịch dung cũng chẳng giỏi lắm. Y là mỹ nhân nói chuyện thô tục nhưng không thể đánh đồng với những kẻ phàm tục khác, bị kẻ thù nhận ra cũng là bình thường.
Còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605799/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.