137.
Mẫn Chậm miêu tả lão phương trượng vừa hung dữ vừa quái dị, đến nỗi khi ta ngồi trước mặt ông lão mặt mũi hiền lành kia thì trong lòng có hơi thất vọng.
Ta ngồi quỳ chân trước mặt lão phương trượng, lễ phép nói lý do ta đến đây. Ta nói trên người Đường đại hiệp vốn bị thương nên muốn tìm hắn xem thế nào.
Lông mày dài hoa râm của lão phương trượng nhướn lên, giương mắt nhìn ta rồi hỏi ta và Đường Phiếm có quan hệ thế nào.
Ta nghĩ ngợi rồi nói ta là bạn tốt của hắn.
"Hắn đã dặn lão nạp không được nói ngươi biết hắn đi đâu." Phương trượng nói, "Ngươi cứ chờ trong chùa đi."
Ta nói: "Nhưng lỡ đâu......"
Phương trượng không để ý tới câu hỏi của ta mà hỏi ngược lại: "Ngươi và Mẫn Chậm làm sao quen nhau?"
Ta định nói nhờ thoại bản nhưng lại sợ phương trượng hỏi ta đọc thoại bản nào nên chỉ có thể hàm hồ nói: "Ta chải tóc cho y, y nướng khoai lang cho ta...... Hai chúng ta còn đi mua đồ chơi bằng đường nữa."
Còn chuyện sưởi ấm thì tạm thời bỏ qua đi.
"Trong thời gian y ở chùa chưa từng nói ai là bạn mình cả." Phương trượng niệm A Di Đà Phật rồi nói, "Thí chủ có thể chịu được tính nết y chắc phải là người nhẫn nại lắm."
Ta nói: "Làm bạn với Mẫn thiếu hiệp ta cũng rất vui, sao có thể nói là nhẫn nại chứ?"
Lão phương trượng nhắm mắt im lặng giây lát rồi thở dài: "Năm đó y trộm tiền hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605798/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.