144.
Con người Mẫn thiếu hiệp rất kỳ quái, y không chịu giúp ta ngay mà cứ phải làm ra vẻ ta đang ép con nhà lành làm kỹ nữ, ta còn phải tỏ ra cảm kích khúm núm trước mặt y, xin y cứu mạng chó của ta.
Y cởi đai lưng rồi đưa tay níu tóc dài của ta, ở phía sau chĩa vật thô to kia giữa mông ta.
Ta ngoái đầu nhìn y, nhe răng trợn mắt nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi đừng túm tóc ta chứ!"
Mẫn Chậm hừ một tiếng rồi chồm tới cắn miệng ta, trêu đùa tiến vào một chút.
Ta nghiêng đầu đưa tay nâng khuôn mặt mỹ nhân của y lên.
Lông mi y rung động, ngước mắt nhìn ta chăm chú, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Mẫn Chậm có một đôi mắt phượng bình thường chẳng bao giờ nhìn thẳng vào ai, cứ như y luôn tỏ thái độ khinh miệt với bất kỳ người nào.
Ta không ghét điệu bộ này của y.
Mỹ nhân phải kiêu kỳ mới được.
"Đẹp không?"
Y lại tiến vào thêm chút nữa, ta rên lên, thân thể khẽ run trả lời y: "Đẹp."
Mẫn Chậm cắn tai ta, cắn cổ ta.
Giọng y đầy bất mãn: "Nhìn bộ dạng này của ngươi chẳng qua chỉ xem trọng bề ngoài của ta thôi chứ gì."
Ta vừa chịu đựng y va chạm vừa chống tay lên giường nói đứt quãng: "Mẫn, Mẫn thiếu hiệp...... Nhưng bề ngoài của ngươi, không...... không phải cũng là một phần của ngươi sao......"
Y tiến vào ta toàn bộ, ta cắn gối kêu một tiếng, muốn thảo luận việc này với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605800/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.