Tiễn Lưu Uyển Tình đi rồi, ta lại quay người, nhìn về phía Lưu Cẩm Châu bước ra từ trong bóng tối, khẽ xoay cổ tay: "Thế nào, đệ cũng muốn đến khiêu khích ta sao?"
Lưu Cẩm Châu lại né tránh không trả lời, chỉ đứng thẳng cúi chào ta như thường lệ, rồi mở miệng nói: "Đại tỷ nay đã đạt được điều mình mong muốn, chúc mừng tỷ."
Hắn trông không giống như muốn gây sự, nhưng ta đối với hắn vẫn không có nhiều kiên nhẫn.
Huống chi, giờ đây ta cũng không cần phải giả vờ trước mặt ai nữa. Thấy hắn nói xong liền im lặng đứng đó, ta cũng không có kiên nhẫn chờ hắn lên tiếng, bước qua hắn để rời đi.
Từ xa, ta đã thấy Dung nhi cầm đèn lồng đến đón ta.
Khi ta và Lưu Cẩm Châu lướt qua nhau, hắn đột nhiên cất tiếng trầm thấp.
"Đệ thực sự là một kẻ hèn nhát không có dũng khí, không xứng đáng với sự giáo huấn của đại tỷ ngày trước."
Bước chân ta không dừng lại, giọng của Lưu Cẩm Châu cũng rất nhẹ, như đang nói với ta, lại như đang tự nói với chính mình, hắn nói: "Đại tỷ nay đã dùng chính lời nói và hành động để dạy ta một bài học, đủ để ta dùng cả đời này mà cảm nhận. Ta cũng sẽ cố gắng để có thể có được dũng khí như đại tỷ."
Khi lời hắn dứt, ta đã đi rất xa, Dung nhi đến đón ta, kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến chân, thấy ta không sao, mới nắm tay ta bước chậm rãi trở về viện.
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-khong-nen-qua-hieu-chuyen/3623583/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.