Hắn ngay lập tức bày tỏ sự hứng thú với mực đóng dấu từ tơ sen mà ta nhắc đến, và muốn mang lô hàng này của ta đi bán ở Tây Vực.
Khi Tiêu Thành Nghiệp lần đầu theo gia chủ đến Tây Vực, chưa đầy vài tháng sau, hắn đã chủ động liên lạc với ta.
Quả nhiên hắn là một thương nhân bẩm sinh, khi tiếp thị hàng hóa của mình, hắn nói năng trôi như nước chảy. Hắn đã bán số mực in từ tơ sen ấy với giá cao đến mức ta chưa từng dám mơ tưởng.
Ta tưởng rằng với sự tinh tường của Tiêu Thành Nghiệp, hắn chắc chắn sẽ tìm cách trục lợi, nhưng không, hắn không lấy một đồng, toàn bộ số tiền thu được đều đưa cho ta.
Trước đây ta không hiểu được hành động của hắn, ban đầu nghĩ rằng hắn chỉ muốn nhân nhượng vài lần để cùng ta hợp tác lâu dài. Sau đó, khi sự việc lặp lại nhiều lần, ta lại nghĩ có lẽ hắn thấy ta sống thanh bần hơn các quý tộc khác nên đồng cảm với ta.
Giờ đây, nghĩ lại mới hiểu rằng hắn đã lo toan cho chuyện chung thân đại sự của mình.
Thấy ta im lặng hồi lâu, Tiêu Thành Nghiệp dường như có chút ngượng ngùng.
Dưới ánh mắt trêu đùa của Tiêu Túng, hắn nâng chén rượu lên uống cạn, dũng khí vừa mới nhen nhóm lại bỗng xẹp xuống khi đối diện với nụ cười của ta.
"Văn Ngọc tiểu thư, ý của Tiêu mỗ là..."
"Ta hiểu." Ta dịu dàng tiếp lời: "Không ngờ lại nhờ việc này mà kết duyên cùng đại công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-khong-nen-qua-hieu-chuyen/3623584/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.