Khi nhiều người nghĩ rằng phụ thân ta sẽ bị trách phạt nặng nề, Thánh thượng lại bất ngờ cười lớn, nói: “Đại tiểu thư của Lưu gia, trẫm nhìn thấy là một người hiền thục.”
Phụ thân ta nghe đến đây, nào dám nói thêm lời nào, chỉ liên tục đáp ứng rồi kéo ta lui xuống. Khi yến tiệc kết thúc và trở về phủ, phụ thân liền lôi ta ra khỏi xe ngựa, lôi đến từ đường, bắt ta phải quỳ trước bài vị tổ tiên.
Mặt ông xám xịt, bảo rằng hai ngày sau sẽ cho mẫu thân ta vào cung bẩm tấu với nương nương, nói ta bệnh nặng không thể theo đoàn đi Tây Lăng, cầu xin nương nương miễn cho ta nhiệm vụ này. Trong hai ngày này, ta phải quỳ trong từ đường để kiểm điểm bản thân.
Nhưng ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông, bình tĩnh nói: "Phụ thân, con không bị bệnh."
Ta đứng thẳng người, dù đối diện với bài vị của tổ tiên, lòng vẫn không chút hổ thẹn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Ngươi muốn làm trái ý phụ thân?" Giọng ông ta thấp xuống, như mang theo lời đe dọa.
Ta chẳng để tâm, khẽ lướt ánh mắt sang hướng khác, đáp lời: "Phụ thân còn nhớ không? Ngày trước ở Thanh Châu, cuộc sống ra sao?"
"Khi đó, phụ thân là một nho sinh, gia cảnh thanh bần, còn mẫu thân vốn là thiên kim tiểu thư nhà giàu, trước khi xuất giá chưa từng biết đến nỗi khổ của nhân gian. Sau khi gia cảnh mẫu thân sa sút, phải bán cả xiêm y, trâm cài để mua sách cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-khong-nen-qua-hieu-chuyen/3623582/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.