Đông Hiệp Hội Luyện Dược Sư, tuy chỉ là chi nhánh ở Ngoại Thành, nhưng danh tiếng và địa vị của họ tuyệt đối có tầm ảnh hưởng lớn đến cục diện cả Đông Tinh Đấu. Hiển nhiên việc được Thương Bảo Hội mời tham gia phiên đấu giá này là hoàn toàn có thể xảy ra. Biết được điều này Việt Hoàng mới nhanh chóng chớp thời cơ nhờ cậy. Phiên đấu giá của Thương Bảo Hội lần này tuyệt đối không đơn giản như Thanh Niên Tranh Đấu Hội. Thương Bảo Hội được ba đại thế lực cùng nhau hợp tác mà xây dựng làm ăn, trải qua hàng nghìn năm, uy tín và giá trị của họ mang lại là rất lớn đối với Đông Tinh Đấu. Cũng như Hiệp Hội Luyện Dược Sư lần này, Thương Bảo Hội ở Ngoại Thành tuy cũng chỉ là chi nhánh nhỏ, bất quá đồ đạc của Thương Bảo Hội mang ra đấu giá tuyệt đối không tầm thường nơi đâu cũng bán. Tuy lần này chỉ quy mô nhỏ, nhưng đủ sức mời gọi đến những tu sĩ cường giả đạt đến Chân Tôn cũng phải hứng thú mà mon men tới. Không như tranh đấu hội, người ta biết Việt Hoàng là người Bạch Ngân Thế Gia mà không dám động vào. Nhưng lần này, Chân Tôn cường giả cũng tới góp vui, đừng nói là Bạch Ngân Gia có Chân Vương tọa trấn, dù có là Gia Tộc có Chân Tôn tọa trấn thì cũng không thoát gọi nanh vuốt của bọn cướp đường. Đã đạt đến Chân Tôn cường giả còn ngại gì va chạm. Như hiểu được đạo lý này, Việt Hoàng cũng là muốn đến nhờ cậy Hiệp Hội Luyện Dược Sư. Địa vị của họ tuyệt đối lớn, nếu Việt Hoàng đi cùng họ, hiển nhiên với uy danh của họ, tạm thời có thể tránh khỏi phiền hà. "Chuyện là như vậy sao, đệ thực sự muốn mua Chân Thạch". Tiếng Đan Chắp sự trầm ngâm nói ra. "Quả thực vậy, chyện này thực sự quan trọng với đệ." Nhẹ gật đầu Đan Chắp sự có chút nghiêm nghị. "Chân Thạch hiển nhiên quý giá, bất quá lần này Thương Bảo Hội cũng không bán quá nhiều để đến mức bọn tham lam dở trò cướp đường, được rồi, ngày mai đệ cứ đi với ta, dù sao đi một mình cũng có chút buồn chán." "Một mình? , Đại Trưởng lão không đi sao?" Việt Hoàng tò mò hỏi. Cười nhẹ rồi gật đầu, Đan Chắp sự nhè nhẹ nhấp chén trà nói ra. "Vì mải mê nghiên cứu mấy phương pháp luyện dược của đệ, nên lão già đó ủy thác hết việc này cho ta, vả lại lần này đấu giá bọn ta cũng không có gì để vào mắt cho lắm." Nói đến đây Việt Hoàng có chút suy tư. "Lần này Hiệp Hội định bán ra Phục Thương Đan, Phá Thăng Đan cũng như Cúc Phương Tiên Đan sao." "Đệ đệ quả nhiên thông minh." Hóa ra đó chính là lý do dù Việt Hoàng đã đưa cho Hiệp Hội phương pháp luyện ba loại Đan Dược này đã lâu nhưng lại chưa hề thấy động tĩnh bán ra thị trường bên ngoài của họ. Hiển nhiên để mà nói Luyện Dược Sư, mỗi người cũng chính là một doanh nhân, họ phải nghĩ cách thế nào để kiếm ra tiền từ thành quả Đan Dược của mình. Động thái chưa bán các loại Đan Dược kia ra thị trường chính là để đến phiên đấu giá lần này. Việc một loại Đan Dược tuyệt tích đột nhiên tái xuất, để mà nói, như tìm được cây hoa trắng trong một rừng cây hoa vàng. Thứ nhất, loại Đan Dược này hiển nhiên không có trên thị trường, thứ hai công dụng của nó tốt hơn nhiều lần so với Đan dược hiện tại, thứ ba số lượng hiển nhiên là không có nhiều để mua. Thông quá Đấu giá hội này, Hiệp Hội có thể bán với giá cao ngất ngưởng so với giá bán dự định của họ. Không chỉ thế việc công khai loại Đan Dược này chính là gián tiếp quảng cáo Hiệp Hội đã tìm ra phương pháp và đã luyện chế thành công nó. Đây chính là một mũi tên chúng hai đích, là một tuyệt thế doanh nhân, hiển nhiênnViệt Hoàng rất chi nể phục nước đi này của họ. Giờ nghĩ lại, trước đây họ cho không Việt Hoàng số Đan Dược mới luyện quả thực không chút tốn kém, lợi nhuận đạt được lần này có lẽ hơn rất nhiều lần. "Đan tỉ tỉ khỏi cần tiễn nữa". Mọi việc đều đã song xuôi, hiển nhiên Việt Hoàng cũng không định nán lại lâu.
"Đệ đệ không định ở đây chơi thêm chút nữa." Đan Chắp sự tiễn Việt Hoàng tới cổng Hiệp Hội thấy vậy cất tiếng. "Đa tạ tỷ tỷ, lần sau ta lại ghé." Đan Chắp sự vẫn là cười quyến rũ, nháy mắt đưa tình, tay khẽ nâng chân váy lên quá mắt cá chân, để lộ làn da chân trắng bóc của nàng. "Đệ đệ, lần sau có gì nhớ chiếu cố tỷ tỷ." Việt Hoàng chỉ biết cười trừ, vị tỷ tỷ này vẫn hay thường xuyên "Gạ tình hắn" Bỗng một cơn gió từ đâu trấn mạnh vào lớp váy đang kéo nhẹ lên của Đan Chắp sự, cơn gió như hung bạo tốc thẳng lên, triệt để làm lộ đôi chân dài miên mang của nàng, một cảnh xuân sắc hiện lên đáng tiếc chỉ mình Việt Hoàng nhìn thấy. Máu mũi! Việt Hoàng cố nén máu mũi không xịt ra ngoài, điệu bộ giả vờ quay đi, chỉ thầm nghĩ trong lòng (một like cho tác giả) Mà Đan Chắp sự kia cũng là gò má vậy mà có chút hồng, hai tay vội túm chân váy xuống, có chút xấu hổ nói ra. "A.. đệ đệ không nhìn thấy gì đấy chứ?" "Không, không có thấy gì cả.". Việt Hoàng vẫn quay đi bất quá biểu hiện của hắn chính là nhìn thấy một cách rõ ràng. Thấy vậy Đan Chắp sự cũng chỉ phồng má, hai tay khoanh trước ngực, đôi gò bồng bị nhịp thở phì phò của nàng làm phập phồng. "Hừ tiên nghi cho ngươi." Việt Hoàng cũng chỉ đành hề hề cười, bất quá lại như đăm chiêu khóa chặt khuôn mặt giai nhân, sau cùng không nhị được nói ra. "Tỷ Tỷ không biết đã bao nhiêu xuân xanh" Đừng cho rằng thời gian qua Việt Hoàng chỉ mải mê chính sự mà bỏ bê mọi việc, với một người biết tầm quan trọng của tri thức như hắn, từ khi đến đây hắn vẫn luôn chăm chỉ vào Minh Đạo Tiểu Các tìm hiểu về thế giới này. Việc hắn đang bận tâm không phải tuổi của Đan Chắp sự mà chính là tuổi thọ của tu sĩ. Nghe thế, Đan Chắp sự liền hai tay trống vào hông, ánh mắt có chút liếc xéo hắn. "Hử, có biết hỏi tuổi nữ nhân là xấu thế nào không hả" Bất quá Đan Chắp sự cũng vẻ hơi xấu hổ nói ra. "Năm nay ta vừa đúng một trăm tám ba tuổi" Nghe thấy thế Việt Hoàng liền trầm ngâm suy nghĩ. Từ Minh Đạo Tiểu Các hắn biết được, tuổi thọ của một tu sĩ cấp bậc càng cao, tuổi thọ lại càng kinh khủng. Tuổi thọ của một Chân Thánh Cường Giả là khoảng một vạn ba trăm năm nếu đột phá Viên Mãn, Chân Tông khoảng bảy nghìn năm nếu đột phá Viên Mãn, Chân Tôn khoảng ba nghìn năm nếu đột phá Viên Mãn. Chân Vương khoảng một nghìn năm nếu Viên Mãn, Chân Hoàng bảy trăm năm nếu Viên mãn, Chân Đan bốn trăm năm nếu Viên Mãn, Chân Cơ hai trăm năm nếu Viên Mãn. Mà Chân Sĩ cao nhất cũng khoảng một trăm năm, hiển nhiên ba cấp độ đầu rất dễ đột phá nên tuổi thọ ở Đại Lục này đều rất cao, ít nhất lên đến bốn trăm năm. Vì khác tuổi thọ như vậy nên người ở đây thường xưng hô tỉ đệ hay đại ca theo ngoại hình chứ không phải tuổi tác, chỉ trừ sinh ra trong cùng một nhà mới gọi theo tuổi. Bất quá, thiên tài đột phá cảnh giới nhanh không phải ở đâu cũng có nên hiếm khi người ta nhìn thấy người lớn hơn gọi người nhỏ hơn bằng tỷ hay đệ.. Thấy Việt Hoàng trầm ngâm hồi lâu, Đan Chắp sự cũng lên tiếng phá bĩnh. "Sao? Chê ta già" "Tỷ tỷ nói đùa, tỷ mà già thì ai mới là người trẻ." Việt Hoàng nhanh tróng cười hề hề lên tiếng. "Bất quá ta cũng muốn biết ngươi bao nhiêu tuổi rồi." Gác lại vẻ liếc xéo Đan Chắp sự có chút tò mò hỏi.
Tuổi sao? , Việt hoàng lại lâm và suy nghĩ, khi mới đến đây tính tới nay cũng được khoảng hơn hai năm rồi, nếu tính theo vẻ ngoài lúc đầu khoảng mười sáu tuổi thì.. "Đệ năm nay khoảng mười tám tuổi." "Mười tám tuổi đạt đến Chân Đan". Vẻ mặt của Đan Chắp sự kinh hô lên tiếng. Lần này song rồi, Việt Hoàng quên mất mình đang ở Tu Chân giới, một người mười tám tuổi đạt tu vi Chân Đan có vẻ quá mức nghịch thiên, nếu tin này bị truyền ra ngoài e răng sau này gặp nhiều rắc rồi, bất quá.. Chỉ thấy Đan Chắp sự tươi cười xoa đầu hắn "Chà, quả nhiên đệ đệ là thiên tài mà, ở đây mà cũng có một người như đệ, đáng lẽ đệ phải ở trên Nội Thành mới đúng chứ" Nghe thế Việt Hoàng có chút mộng bực. "Ở trên Nội Thành có lắm nhân tài lắm sao?" "Đúng vậy, nghe đồn còn có người mười sáu tuổi đã đạt Chân Đan" Việt Hoàng có chút thất vọng, hắn là người được thần hết sức tạo điều kiện, vậy mà kém hơn cả một thiên tài ở đây thôi á. Bất quá hắn cũng là không quá mất tự tin, để mà nói hắn cũng chỉ mới sinh ra cách đây hai năm mà thôi so với họ, hắn quá nghịch thiên rồi. Bất quá, trong lòng hắn cũng rấy lên suy nghĩ, muốn nhanh tróng thành tài, Nội Thành.. phải đi. * * * Trên con đường tấp nập người qua lại, Việt Hoàng hiển nhiên là cũng trở về sau công việc với Hiệp Hội Luyện Dược Sư. Bỗng hắn được một luồng xung kích tinh thần. Đây chính là phương pháp truyền tín hiệu cũng như truyền âm của tu sĩ, chỉ có tác dụng với khoảng cách không quá xa, bất quá nếu chăm chỉ tìm hiểu luyện tập, sẽ có thể đạt đến cấp độ "Thiên Lý Truyền Âm", tức là có thể truyền tới nơi có khoảng cách xa dựa theo tu vi. Nhận được xung kích tinh thần kia, Việt Hoàng nhanh chóng bước tới một con hẻm nhỏ. "Ai da, đây không phải là Nguyệt Âm bà nương sao, ngọn gió nào mang người tới đây" "Hừ", theo tiếng hừ lạnh, Nguyệt Âm như thần như quỷ xuất hiện trước mặt hắn. "Không phảo ghét ta lắm sao, sao nay lại tới đây rồi?" Biết là Việt Hoàng đang cố tình trêu mình, bất quá nàng thực sự đang có việc hệ trọng, tạm thời nén lại cục tức mà lên tiếng. "Lam Thiên, ta.. ta làm mất cuốn trục rồi" "Làm mất rồi!" Việt Hoàng nói với vẻ hoảng hốt. "Ừm", Nguyệt Âm không dám nhìn vào mắt hắn, vẻ bẽn lẽn gật đầu. Việt Hoàng liền tỏ ra hoảng hốt, đi đi đi lại, sau đó dừng lại nói ra. "Thảo nào, ta nghe nói người của Bạch Ngân Gia thì thầm to nhỏ, nói đã tìm được cuốn trục gì đó rồi" Nói đến đây, đến hắn cũng phải tỏ ra chút khó hiểu, Bạch Ngân Gia mất đồ cũng được một thời gian, vậy mà vẫn không có động tĩnh tìm kiếm gì. Xem ra có lẽ bọn họ nghĩ tin tức về Dị Hỏa giữ lại bên mình có lẽ là một điểm xấu, mất đi có khi lại tốt. Cung phải thôi, Dị Hỏa là một thứ gì đó có thể làm nổi lên sự tranh đoạt giữa các gia tộc lớn mạnh, Bạch Ngân gia quả thực không có cửa. "Ngươi nói là thật." Nguyệt Âm có vẻ cắn rứt nói lên. "Xem ra không sai, bây giờ đã đánh rắn động cỏ, muốn đột nhập cướp lại, chỉ sợ phải ảnh hưởng tới môn phái"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]