Chương trước
Chương sau
"CHÂN THÁNH CƯỜNG GIẢ"
Câu nói của Việt Hoàng lạnh lùng đến cực điểm, từng chữ nhè nhẹ theo hơi thở bay ra, bất quá từng chữ một như đinh như thép, nặng nề đến cực điểm.
Câu nói khẳng định của Việt Hoàng tuy nói với thanh âm nhỏ nhẹ nhưng lại mang sức nặng ngàn cân, khiến cho các vị trưởng lão cũng như Gia Chủ ở đây được một phen ngưng trọng.
'Cũng không còn sớm tiểu tử xin cáo lui. "Việt Hoàng cung kính, hiển nhiên hắn không còn việc gì ở đây cả.
" Được rồi, ngươi đi đi "
Dõi theo thân ảnh Viết Hoàng rời khỏi, từng vị trưởng lão ai cũng rấy lên trong lòng một suy nghĩ" Không thể động vào kẻ này ", ngay cả Nhị trưởng lão cũng chỉ là cắn răng mà chịu đựng.
* * *
Bước chân vào thư phòng của Mộng Yêu Nhiên, chỉ thấy thân thể nữ tử chân xếp khoanh gọn trên dường, hai tay đan nhau, thả lỏng, mắt đẹp nhắm hờ, bên ngoài một cỗ khí tức tím nhạt từ từ tăng lên.
" Yêu Nhiên, sao rồi. "
Mở mắt nhìn Việt Hoàng, hiển nhiên nàng biết hắn vào phòng, chỉ là nàng biết đó là hắn nên mới không có động tĩnh gì.
Mở ra đôi mắt xinh đẹp, sau đó là cái lắc đầu cười trừ.
" Tu vi tăng khá nhanh bất quá với tốc độ này, năm tháng quả thực rất khó. "
Nhìn thấy khuôn mặt nữ tử muộn phiền, Việt Hoàng cũng là khẽ cười tay lấy ra một khối Chân Thạch trong Nhẫn Trữ Vật.
Mà khi khối Chân Thạch hiện ra, vậy mà ánh mắt Yêu Nhiên chỉ hơi nhíu lại có một chút.
" Cái này cho nàng "Việt Hoàng ôn nhu đưa thẳng khối Chân Thạch cho nàng.
Nhìn khối Chân Thạch một lúc, nàng biết hắn vậy mà đã vô địch rồi, vậy mà đưa luôn khối Chân Thạch quý báu này cho nàng rồi.
Nàng hiển nhiên biết được độ quý bàu của khối Chân Thạch này, bất quá nhìn nó một lúc nàng liền ngửng đầu lên nhìn Việt Hoàng.
" Ngươi cho ta mà không có đòi hỏi gì sao? "
Nghe được câu hỏi này của nàng, Việt Hoàng có chút bất ngờ, bất quá liền nở một nụ cười ma mãnh như thường lê.
Hai tay nhấc bổng Mộng Yêu Nhiên lên đặt lên đùi mình, mông nàng ngồi giữa hai đùi hắn, hai tay hắn vòng qua ôm lấy thân thể nàng, đầu nàng bị hắn khiến cho dựa vào lồng ngực hắn.
" Hôm nay tiểu thị nữ lại muốn thị tẩm cho ta sao. "
Yêu nhiên sắc mặt hơi đỏ, nhàn nhạt nói ra.
" Tại bình thường ngươi vẫn đòi hỏi ta làm thứ gì đó khi ngươi cho đồ, không phải sao. "
Việt Hoàng lại cười nhẹ, tay phải vuốt má mĩ nhân.
" Yên tâm đi, hiện giờ nàng đang tu luyện ta vẫn là nên kìm nén, chưa động đến nàng vội. "
Thân thể Yêu Nhiên mảnh khảnh, mát rười, thơm ngát. Việt nàng tham lam hít một hơi mùi hương nữ tử trên cổ nàng, mùi thơm ấy khiến hắn có chút..
Cảm giác này là sao?
Chỉ thấy Chân lực trong con người mình như sôi sực, thậm chí Việt Hoangf còn không cảm nhận được Cửu Dương Huyền Kinh vừa vô thức vận chuyển lực lượng trong người.
Nóng! cả thân người Việt Hoàng đang nóng, ánh mắt hắn mê man, cả người hưng phấn tột cùng, ánh mắt hắn khóa chặt vào cái cổ xinh của nàng, miệng có chút nước dãi không khác gì" Động tình ".
Mộng Yêu Nhiên đang ngồi trên đùi hắn bống cảm nhận phía dưới mông mình, có thứ gì đó đang ngọ nguậy phồng lên.
Thấy sự hiện diện của nó ngay dưới mông mình, mà hai tay nàng cảm thấy Việt Hoàng như càng nắm chặt cổ tay mình hơn.
Nàng liền sợ hãi nhìn xuống phía dưới của mình mà run rẩy nói ra
" Chẳng.. chẳng phải ngươi nói chưa động đến ta sao "
Câu nói của nàng làm hắn như bừng tỉnh lại, hắn như vừa trải qua một thứ mà đến mình cũng không biết được tại sao mình bị vậy.
Hắn nhẹ nhàng để Yêu Nhiên xuống giường lấy lại uy nghi.

" Yên tâm, ta chỉ ghẹo nàng chút thôi "
Câu nói của hắn làm nàng thở phào một chút, bất quá nàng không hề biết nếu cứ để hắn tiếp tục chắc chắn hắn sẽ còn làm những truyện khiến nàng sẽ phải xấu hổ.
Chợt, cánh cửa nhè nhẹ mở ra, Đại trưởng lão vội v ã bước tới giường của Yêu Nhiên, đập vào mắt hắn là khối Chân Thạch nằm trong tay con mình, bỗng hắn cười lớn, vỗ vai Việt Hoàng.
" Được, được lắm, quả nhiên là Hảo tiểu tử, quả nhiên đưa khối Chân Thạch chân quý này cho Yêu Nhiên dùng "
Thấy vậy Việt Hoàng liền cười đáp.
" Tiền bối khách khí rồi, chuyện này là nên mà "
" Tốt, tốt lần này vất vả cho ngươi "
Bất quá sau những giây phút cười, cũng đến lúc sắc mặt của họ ngưng trọng, Việt Hoàng cũng là nên bắt đầu chính sự.
" Tiền bối, liệu khôi Chân Thạch này có đủ dùng? "
Nghe câu nói của Việt Hoàng, Đại trưởng lão âm thầm suy nghĩ một chút rồi nói.
" Gốc Chân Thạch này nếu Yêu Nhiên từ từ hấp thụ, ta tin trong vòng một năm sẽ có thể đột phá Chân Đan "
Sắc mặt Việt Hoàng có chút không vui
" Một năm, lúc đó việc chiêu mộ của học viên Đông Đấu cũng song lâu rồi, còn có cách nào khác không? "
Đại trưởng lão nghiêm nghị nói ra.
" Có thể để Yêu Nhiên hấp thụ một cách nhanh chóng Chân Thạch, bất quá cách này sẽ khiến lực lượng của Chân Thạch hao hụt ra ngoài rất nhiều, chỉ trong hai tháng có thể hấp thụ hết gốc Chân Thạch bất quá cũng chỉ có thể đột phá được đến Chân Cơ Trung Kì hoặc Viên mãn là cùng. "
" Vậy theo tiền bối cần thêm mấy viên Chân Thạch như này nữa "
Ánh mắt Đại trưởng lão có chút khẩn trương.
" Một, chỉ cần một gốc Chân Thạch to như thế này thôi là đủ "
Nghe vậy Việt Hoàng, mỉm lên một nụ cười,
" Vậy đơn giản rồi, ở lần đấu giá tiếp theo của Thương Bảo Hội, nhất định có bán thứ này. "
Sắc mặt của Đại trưởng lão nhanh chóng vui tươi lên. Bất quá cũng nhanh chóng ảo não.
" Cái này ta có nghĩ qua, bất quá, lấy danh nghĩa của ta đi mua một gốc Chân Thạch như vậy, với ta thì không đủ dùng, mà mua nhiều hơn thì điều kiện không cho phép, nếu cứ miễn cưỡng mua gốc Chận Thạch nhỏ như vậy về Nhị trưởng lão nhất định sẽ nghi ngờ Yêu Nhiên "
Việt Hoàng nghe vậy không vội trả lời, từ trong Nhẫn lấy ra một tấm thiệp mời
" Đây là? "Đại trưởng lão nhận ra thứ đang trên tay việ Hoàng miệng lắp bắp.
" Ta cũng được Mạn Kiều chắp sự mời, tới lúc đó vãn bối sẽ mua nó, hiển nhiên không phải phiền tới tiền bối "
Ánh mắt Đại Trưởng lão sáng lên, tay vỗ bùm bụp vào vai Việt Hoàng.
" Tốt, tốt tiểu tử ngươi quả nhiên có tính toán, nói đi cần bao nhiêu ta sẽ tri chả "
" Không cần đâu tiền bối ta tự có tiền riêng, nhất định đủ để mua cho Yêu Nhiên ".
" Tốt "
Nói rồi Đại Trưởng lão nhìn về phía Yêu Nhiên, nét mặt của nàng giờ đây cũng vui không kém, nét mặt như hớn hở, như giải tỏa được nỗi lo trong lòng vậy.
Sau đó hắn lại quay đầu nhìn Việt Hoàng cười tươi.
" Ha ha tiểu tử vậy mà liền một lúc vung tay liền cho đi hai gôc Chân Thạch quý giá, lại để nữ nhi của ta dùng một cách hoang phí như vậy, lão phu rất thưởng thức ngươi "
" Đại trưởng lão quá lời rồi, ta chỉ mong yêu Nhiên sớm có ngày lấy lại những gì đã mất "
Sẵ mặt đại trưởng lão bây giờ rất tốt, ánh mắt hiền dịu chìu mến nhẹ quay lưng bước đi.
" Tốt, để Yêu Nhiên cho ngươi, lão phu cực kì yên tâm, cũng không còn sớm ta cũng là nên về, ha ha ha "
Tiếng cười nhạt hả hê chứa đựng bao sự vui vẻ của Đại Trưởng lão cứ thế trôi xa dần theo bóng người, hắn như chút bỏ được bao nhiêu gánh nặng của cuộc đời.

" Nàng cũng mau nghỉ ngơi, ta về trước ". Hiển nhiên hắn cũng là nên về rồi.
" Chàng về cẩn thận "
Ngưng trọng.
Đã lâu rồi nàng mới gọi hắn là" chàng ", từ cái lúc hắn mới vào Gia Tộc, đến giờ vậy mà cũng đã một thời gian rồi, nói được câu đó nét mặt nàng cũng là ửng đỏ cả lên.
Mà Việt Hoàng đang quay lưng nghe được câu nói này khiến hắn nhất thời vui sướng, bất quá vẫn không quay lại để nàng thấy nét mặt hớn hở của mình chỉ nhẹ nói một câu rồi đi khỏi.
" Yên tâm, nhất định ta sẽ giúp nàng thành công ".
Sau khi hắn hoàn toàn rời khỏi, bất quá Yêu Nhiên lại đưa hai tay thon gọn của nàng, đưa bàn tay sờ lấy lồng ngực đang bao phủ, ngự trị trong đó là trái tim đang đập một cách liên hồi.
Nàng thích hắn thật rồi!
Cảm giác" động tình vừa rồi của mình khiến Việt Hoàng có chút bận tâm, bất quá bây giờ chưa phải là lúc nghĩ ngợi về chuyện dậy thì của nam nhân.
Đây là giai đoạn quan trọng trong việc giúp Yêu Nhiên đồi lại công đạo, bước tiếp theo hắn phải đi đó chính là..
"Thương Bảo Hội"
* * *
Đông Hiệp Hội Luyện Dược Sư
"Tiểu đệ đệ, hôm nay đến đây, là để tìm tỷ hay làm gì?"
Đan Chắp sự với nụ cười mê hoặc thân thể uyền chuyển vờn quanh Việt Hoàng khiến hắn như tê dại, bất quá lí trí không cho phép nghĩ bậy.
"Đan tỉ tỉ hôm nay ta đến đây quả thực có chút việc."
Nghe thấy thế Đan Chắp sự lại càng thêm yểu điệu mặt dí sát mặt hắn làm khuôn mặt tiêu soái của hắn có chút ửng đỏ.
"Aiyo, chẳng lẽ đệ đệ lại có loại Đan Dược gì mới sao?"
Nghe thấy vậy Việt Hoàng liền cười trừ.
"Đan tỷ tỷ hiểu nhầm rồi, đệ đến đây là có chuyện khác"
"Hừ", thoát khỏi vẻ yểu điệu, Đan Chắp sự hừ nhẹ một tiếng sau đó hai tay lại khoanh trước ngực vẻ có chút không vui.
Bất quá ngay lập tức vẻ yểu điệu pha chút bẽn lẽn của nàng lại hiện ra, tay phải khẽ cúi xuống với lấy chân váy nhè nhẹ kéo lên từ từ.. từ từ cho tới quá nửa đùi, cái chân trắng bóc thon gọn, nuột nà của nàng xuất hiện.
Đôi mắt gợi cảm như liếc mắt đưa tình hìn lấy Việt Hoàng vẻ cuốn hút.
"Tiểu đệ đệ chẳng lẽ không muốn nhìn thêm hay sao."
Nhuốt nước bọt cáu "Ực", ánh mắt Việt Hoàng dán chặt vào chiếc chân trắng bóc đang lộ ra của nàng, bất quá hôm nay hắn thự sự có việc quan trọng.
"E hèm, Đan tỷ tỷ ta thực sự có việc hệ trọng."
Thấy dáng vẻ của hắn, Đan Chắp sự cũng là đành thở dài rồi tiếp lời hắn.
"Đệ đệ, nói đi, có chuyện quan trọng gì?"
Không trậm trễ, Việt Hoàng liền nói ra sự tình.
"Đan tỷ tỷ, Hiệp Hội Luyện Dược sư lần này chắc cũng được mời tham dự phiên đấu giá của Thương Bảo Hội."
Như nghe được tiếng nói chung, Đan Chắp sựu liền nhiệt tình trả lời.
"Nói Như vậy đệ đệ cũng được mời"
"Không sai, lần này đệ đến cũng vì việc này"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.