Chiều đã tắt nắng hoàng hôn, thân ảnh đôi nam nữ như đang dính chặt lấy nhau, không ai khác ngoài Việt Hoàng và tiểu nha đầu Thu Nhi. Chỉ thấy Thu nhi tay ôm chặt lấy cánh tay trái, đầu ghì sát, tựa nhẹ vào vai hắn, không còn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ như lúc mới đến Đại Hội, nha đầu này giờ đã bạo dạn mà ôm lấy thân hắn. Hiện lên trên khung cảnh hoàng hôn xế chiều, đây không khác gì một đôi tình nhân thực thụ. "Hí, Cô gia, người thật lợi hại, không ngờ đánh bại được cả tên Địa Vũ Hán đó." Việt Hoàng thầm cười, nha đầu này từ nãy tới giờ chỉ kể đi kể lại chiến công của hắn không biết bao nhiêu lần. Tâm trạng giờ đây của hắn cực kì vui, lần này quả thực là một đại thành công với hắn. Phần thưởng của Đại Hội kia quả thật như gãi đúng vào chỗ ngứa của hắn vậy. Chân Thạch là một loại thạch nhũ tự nhiên trải qua thời gian được, Chân khí trong thiên địa mài dũa từng giọt, từng giọt mà thành, đối với tu sĩ quả thực quá mức trân quý. Khối Chân thạch nhận đước từ đại hội to đến hai mươi phân, đối với một tu sĩ chỉ Chân Đan mà nói, đây chính là một bảo bối. Chân Thạch luôn là chân quý đối với mọi cấp bậc của cường giả, đối với Chân Sĩ, Chân Cơ hay Chân Đan còn có ý nghĩa hơn. Mấy cấp độ đầu tiên này đều là cấp độ dễ đột phá, nếu như có thêm Chân Thạch này, sẽ coi như đốt cháy cả một công đoạn, trực tiếp bỏ qua nhiều năm tu luyện, đột phá dễ như trở bàn tay. Việt Hoàng thầm nghĩ, nếu như để Yêu Nhiên phục dụng nó, tu vi của nàng sẽ nhanh chóng mà đột phá như thế nào. Vốn định từ vụ đấu giá của Thương Bảo Hội để kiếm được thứ gùi đó cho Yêu Nhiên, xem ra lần này không quá cần thiết. "Đúng rồi Thu nhi, nàng thích dùng binh khí gì?" Nha đầu Thu nhi đang dựa đầu vào vai hắn an lành, bỗng nghe được hắn hour thế liền hì hì, đáp lại. "Từ nhỏ Thu nhi vốn thích dùng tay sử lí mọi truyện, nên cũng không thích bất kí loại binh khí nào" "Vậy tốt." Nói rồi từ trong nhẫn trữ vật hắn lấy ra một đôi găng tay đưa cho Thu Nhi. Mà ánh mắt nàng cũng kinh hô vang lên. "Tứ Tinh Hạ Phẩm Pháp Bảo- Đại Trọng Thủ." "Cô gia đấy không phải giải thưởng của người sao, Thu nhi không thể nhận được." Không sai, ngoài khối Chân Thạch kia, quán quân của Đại Hội còn nhận được phần thưởng là một loại Tứ Tinh Pháp Bảo nữa. Những thứ này quả nhiên là chuẩn bị cho bọn con cháu nhà Thế Gia, Chân Thạch với tu sĩ vô cùng có ích nhưng có ích nhất vẫn là cho những người đạt ba cấp độ đầu tiên. Còn pháp bảo kia để trấn gia thì chưa đủ, nhưng để cho bọn thiếu chủ của họ thì không thể thích hợp hơn. Hiển nhiên những Thế Gia liên kết để tạo ra giải đấu này suy tính chính là muốn để lấy lòng các thế lực khác, như đã nói vỏ ngoài là tranh đấu giữa các thanh niên nhưng thực chất bên trong là giải đấu cho các con cháu nhà giàu. "Có gì mà không được, ta thích nàng, tặng nàng một bảo bối thì có gì sai." Thu nhi mặt đỏ ửng lên thấp giọng nói. "Nhưng mà cô gia vất vả lắm mới có được, hiện tại người còn không có nổi một món Tứ Tinh Phẩm" Việt Hoàng thầm cười, nha đầu này quả nhiên rất tốt với hắn, thấy vậy hắn liền dơ tay đang cầm làm vẻ muốn vứt đi. "Nàng mà không lấy cô gia vứt đi đó." Thấy vậy Thu nhi như sửng sốt, tay vội kéo chặt ống tay áo hắn vẻ luyến tiếc. "Đừng mà cô gia.". Hiển nhiên nàng cũng rất thích món pháp bảo này, vả lại vứt đi một món Tứ Tinh Phẩm sao, nàng đâu có ngốc. "Vậy thì thế này, nàng hôn ta một cái coi như trao đổi." Vừa nói hắn vừa chỉ vào má, mặt cười ma mãnh. Thu nhi nhìn hắn, mặt càng đỏ thêm, một hồi rồi cũng quay đi quay lại xem có ai không rồi mạnh dạng hôm cái chụt vào má hắn. Việt Hoàng như đê mê, thấy vậy Thu nhi liền với tay lấy đôi găng tay rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn.
Bất quá, như bất thình lình được một lúc nàng nhanh chóng cất đi rồi ngước lên nhìn Việt Hoàng. "Cô gia, lấy ra ngoài như vầy có ổn không, một món như vậy quả thực dễ bị cướp lắm." Việt Hoàng thầm cười, tay xoa đầu Thu nhi nói. "Thu nhi có biết vì sao bọn người của Thế gia thắng giải lại không bị cướp không." "Vì bọn họ là thế lực lớn, không thể động vào." "Vậy giờ ta là ai?" Nhanh chóng Thu nhi như đã hiểu lời nói củ hắn, tươi cười nói đầy tự ti. "Người là Lam Thiên của Bạch Ngân Thế Gia." Không sai, qua trận so tài ở Đấu Hội, mọi người đều biết rõ thân phận là người Bạch Ngân Gia của hắn, đừng nói bọn chúng, ngay cả Văn Phẩm hay Địa Vũ Hán cũng không có cửa. Với danh tiếng và thực lực của Bạch Ngân Gia, bọn chúng không giám làm càn, vả lại đay là Đấu Hội của thiếu niên phân cao thấp, cho dù bọn chúng bị đánh thương tích đầy mình cũng không giám tới Bạch Ngân Gia mà than vãn. Lần này Việt Hoàng là đường đường chính chính thắng giải, bọn chúng dựa vào đâu mà đòi cướp công. Tiếp tục ôm lấy cánh tay Việt Hoàng, thân ảnh đội uyên ương, nữ nhỏ nhắn dễ thuong, nam cao lớn tiêu soái, cả hai xánh vai nhau bước tiếp trên con đường ngập tràn nắng chiều, cảnh tượng như trong tranh vẽ vậy. * * * Bạch Ngân Thế Gia Ngay khi Việt Hoàng và Thu nhi vừa về, một tên đệ tử chạy ra như đã chờ hắn trước vậy. "Lam Thiên, Gia chủ có cho gọi ngươi." Việt Hoàng chỉ nghĩ một chút, thầm cười rồi quay sang bảo Thu nhi. "Thu nhi về xem tiểu thư chút, tí ta quay lại" "Cô gia, không sao chứ". Tiếng thu nhi lo lắng vang lên. "Yên tâm cô gia của nàng làm sao bị sao được chứ." "Vâng, vậy Thu nhi đi trước." Tiểu nha đầu liền quay đầu đi khuất, hiển nhiên nàng cũng muốn xem Yêu Nhiên thế nào rồi. Bước tới gian phòng, vẫn ba vị Gia chủ cùng đám trưởng lão xếp thành hàng. "Lam Thiên ngươi biết tội chưa". Tiếng nhị trưởng lão quát lớn. Chỉ là lần này Việt Hoàng còn chưa kịp nói gì cả khán phòng như khóa chặt vào thân ảnh Nhị trưởng lão như nhìn điều gì kì lại. "Thừa Dự, ngươi sao thế không phải Lam Thiên vừa lập đại công ư." Đại trưởng lão Mộng Thiên Đằng lên tiếng. Nhị trưởng lão thất khinh, lúc nghe tin có cuộc họp liền nghĩ ngay tới việc Lam Thiên không hỏi ý kiến Gia tộc mà tự ý đăng kí thi đấu Đại Hội, cứ tưởng sẽ trách phạt hắn. Mà Gia chủ Mộng Vấn Phi cũng là trầm trận lên tiếng nói. "Lam Thiên, lần này ngươi đã lập đại công, làm dạng danh Bạch Ngân Gia ta, nói đi muốn gì cứ nói" Những việc này Việt Hoàng đều tiên liệu trước, đến cả việc Nhị tưởng lão Mộng Thiên Đằng muốn buộc tội hắn và việc được Gia tộc khen ngợi, ngay lập tức hắn liền cung kính nói ra. "Tiểu tử thực sự chỉ muốn góp tí sức bọn cho Thế Gia ta mà thôi, nếu như để Mộng Bằng thiếu gia đây tham gia, chỉ sợ sẽ chiến thắng một cách nhanh chóng hơn cả vãn bối" Mộng Bằng nghe thấy được sướng tên liền giật mình bất quá vẫn cười hề hề miệng lắp bắp "Phải.. Phải rồi" Việt Hoàng còn không biết tên này hay sao, tên này lấy lí do mới về nên còn mệt mà từ chối tham gia thi đấu, hiển nhiên là vì nghe nói Địa Vũ Hán cũng tham gia. Hắn biết thừa mình không thể thắng nổi Địa Vũ Hán để gia tộc thất vong nên mới nhất quyết không tham gia đợt lần này.
Thái độ kiêng nể Việt Hoàng vừa rồi của hắn chỉ là vì biết Lam Thiên vậy mà đánh bại cả Địa Vũ Hán, quả thực đẳng cấp vượt quá xa hắn rồi. "Lam Thiên không cần khách khí, ngươi có công nên được thưởng, nói đi muốn gì." Gia chủ trầm thấp nói. Hiển nhiên Việt Hoàng chỉ nói cho có, đâu dễ bỏ qua phần thưởng lần này. "Nghe nói Thế Gia ta có hai thanh Bạch Ngân Kiếm đạt đến Tứ Tinh Thượng Phẩm.." "Lam Thiên đừng có lớn mật, pháp bảo trấn gia của Thế Gia ta đâu thể tùy tiện cho ngươi được" Tên Nhị trưởng lão giận dữ đập mạnh tay xuống bàn quá lớn. Bất quá Việt Hoàng, vẫn vẻ thản nhiên. "Nhị trưởng lão hiểu nhầm rồi, vãn bối chỉ muốn mượn một thanh, dùng đúng một lần, hơn nữa còn là trong phạm vi Thê gia ta, dùng song nhất định trả" Gia chủ ngưng trọng một lát rồi rất nhanh trả lời. "Được thôi, ngươi muốn mượn lúc nào?" "Khoảng vài tháng nữa." 'Được " Đạt được mục đích, Việt Hoàng cũng chả còn muốn đòi hỏi gì thêm định cáo lui, bất quá.. " Lam Thiên, ngươi nói ngươi là một tán tu, bất quá với thực lực của ngươi, lấy tu vi Chân Đan Sơ Kì mà đánh bại Chân Đan Viên Mãn quả thực có chút khiến người ta quan tâm.. " " Vả lại lúc mới đến đây ngươi là một Chân Cơ Viên Mãn, vậy mà trong thời gian ngắn đột phá Chân Đan quả thực quá mức khiến người ta kinh ngạc. " Quả nhiên việc vươt cấp chiến đấu cũng như tăng tu vi nhanh chóng không phải là chuyện bình thường, những chiến tích vừa rồi là quá mức khủng bố đối với một tu sĩ bình thường mà nói quá mức kinh dị. Bất quá Việt Hoàng đành phải lôi bài cũ ra vậy. " Không dấu gì Gia chủ, trước đây tiểu tử có gặp qua sư phụ trong vòng ba năm, vi sư đã chỉ bảo và truyền thụ cho ta rất nhiều thứ, gọi là sư phụ cũng là hơi quá vì thực chất ta chưa bái người ấy làm thầy.. " " Sau ba năm sư phụ ta nói khi đến thời cơ sẽ gặp lại ta, từ đó ta không còn gặp lại vi sư nữa "Việt Hoang nói trong vẻ ngung trọng, tiếc hận.. Nghe song, đám trưởng lão nghe có vẻ xuôi tai liền dị nghị mà nhanh chóng Gia chủ cũng tiếp lời. " Dậy dỗ được một thiên tài thế này, ta cũng thực sự muốn biết tôn tính đại danh của Vi sư là? " Chỉ thấy Việt Hoàng lăc đầu, nhàn nhạt nói ra. " Ở với ta ba năm cho dù có hỏi thế nào vi sư cũng không nói tên tuổi hay đại danh, bất quá người cũng tiết lộ cho ta tu vi của ngài là.. " Như càng tò mò Gia chủ liền hỏi. " Là gì? " " Chân Thánh Cường Giả.. " Rầm! Tiếng vỗ bàn đanh thép, Nhị Trưởng lão mặt mày tái xanh đứng lên " Hồ đồ, ngươi có biết cường giả Chân Thánh là cấp bậc gì không mà dám tùy tiện nhân sư phụ " Việt Hoàng hiển nhiên biết cái cấp độ khủng bố này là gì, Chân Thánh cường giả, để mà nói chính là cấp bậc truyền thuyết. Hiện nay trên khắp Đại Lục còn không biết có vị Chân Thánh cường giả nào không. Việt Hoàng thấy vậy liền nghiêm nghị nói ra. " Ta đối với lời vi sư nói không biết có đúng hay không, bất quá, ta với sư phụ ta, tuyệt đối tin tưởng, ngài ấy đã nói ngài ấy là Chân Thánh cường giả thì chính là.. " " CHÂN THÁNH CƯỜNG GIẢ"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]