Việt Hoàng vẫn vẻ sửng sốt, quýnh quáng lên như không biết phải làm gì, khiến Nguyệt Âm cũng có chút lo sợ. Bất quá nàng không biết rằng chính tên nam nhân này đang diễn kịch lừa nàng, quyển trục đó đang nằm trong tay hắn chứ ai. "Sao lại để mất được chứ, đã đưa nó ngay vào tay rồi còn.." Vẫn diễn xuất vô cùng chân thật, Việt Hoàng tay chắp sau mông, đi đi lại lại, vẻ đăm chiêu suy nghĩ lắm.. Thấy tên này đi đi lại lại vờn quanh nàng, không hiểu sao Nguyệt Âm lại có vẻ tức giận, cứ như hiểu được tên này đang đóng kịch lừa nàng vậy. "Ngươi không cần phải lo, vật làm mất là do ta, tự mình ta chịu trách nhiệm, không liên quan đến ngươi." "Sao không liên quan được chứ, nhiệm vụ lần này là do ta và cô thực hiện, cô chịu tội chả nhẽ ta lại không, không chỉ làm mất thông tin về Dị Hỏa mà lần này còn khiến Bạch Ngân Thế Gia đề cao cảnh giác, sau này chính là không thể nào lén lút mà lấy lại quyển trục đó được" Vẻ khẩn trương như thật, Việt Hoàng làm vẻ rối rít mà tiếp lời Nguyệt Âm. Mà nàng thì vẻ ngoài cứng rắn vậy thôi, bên trong cũng lo sợ không thôi, từ nãy đã e sợ rồi, giờ nghe hắn nói khiến nàng còn run sợ hơn. Hiển nhiên việc đánh mất quyển trục lại vào tay Bạch Ngân Gia nàng có thể tự một mình về chịu tội, bất quá vì sợ hãi nên mới tới hỏi ý kiến hắn. Không hiểu từ lúc nào, nàng đã có cảm giác như có thể nhờ cậy được tên này, trong vô thức khi biết đánh mất quyển trục đã vội vàng tìm ngay đến hắn. "Vậy.. vậy phải làm thế nào." Nguyệt Âm có chút khó nói lên tiếng. Bộ dạng khẩn trương của Việt Hoàng ngay lập tức biến mất sau câu nói của nàng, thay vào đó lại chính là vẻ điềm tĩnh, tay chắp sau mông khoan thai nói. "Ta có cách." "Thật sao?" Nguyệt Âm không hiểu vì sao nghe hắn có cách lại như mừng quýnh lên vậy. "Bất quá cách này phải vất vả cho Nguyệt Âm nàng đây một chút." "Cách gì ngươi cứ nói đi, vất vả mấy ta cũng làm." Nghe vậy Việt Hoàng liền cười hề hề, tay chỉ vào một bên má. "Hôn ta một cái." Nghe câu nói đó Nguyệt Âm có chút sững sờ, bất quá nhanh chóng lộ ra vẻ tức giận. "Lam Thiên tên bỉ ổi nhà ngươi, vẫn chưa buông bỏ cái tội háo sắc, đê tiện.." "Ta nói cho ngươi hay, ta đã lập lời thề đời này kiếp này sẽ không bao giờ có tình cảm với tên Lam Thiên nhà ngươi, muốn ta hôn ngươi, đừng mơ tưởng." Thấy thái độ của nàng có chút quyết liệt cũng khiến cho Việt Hoàng có chút ngẩn người, nhưng sau đó như nghĩ thông được điều gì liền cười nhẹ: "Nè nè lão bà nương, ta bảo cô hôn ta chứ có mượn cô có tình cảm với ta đâu, chuyện hôn đâu có trong lời thề của cô đúng chứ" "Vả lại phải hôn mới lấy được quyển trục." Nghe lời nói của Việt Hoàng vậy mà không quan tâm lời nói của mình ra gì khiến nàng triệt để tức giận, bất quá lời nói của hắn nghe vô lý nhưng lại hết sức thuyết phục vả lại hắn nói việc hôn mới có thể giúp nàng tìm lại cuốn trục. Suy nghĩ đôi chút cuối cùng nàng cũng ra quyết định, tay run run khẽ lột xuống lớp vải che mặt của mình lộ ra đôi môi tím hồng do son phấn, tiến lại gần hắn, mắt như khóa chạt lấy khuôn mặt tên nam nhân này. Lúc này nàng mới để ý, tên này quả thực đẹp trai quá mức, ngày thường không quá quan tâm hắn, khiến nàng có chút không nhận ra. Lúc này má nàng có chút ửng hồng, đôi mắt như dán chặt vào mặt hắ n, bất quá nhanh chóng lấy lại ý thức nàng liều mình đánh cái chụt vào má hắn rồi lập rức rời ra. Mà Việt Hoàng thì khỏi phải nói, cái hôn phớt qua của nàng vậy mà khiến hắn đơ một đống, phải đến khi Nguyệt Âm lên tiếng mới tỉnh lại. "Còn không mau nói cách ra." Bừng tỉnh sau câu nói, Việt Hoàng cười hề hề nhanh chóng từ Nhẫn lấy ra một quyển trục khác với hai quyển trục về tin tức Dị Hoa kia. "Đây là?" Không sai đây chính là một bản sao của quyển trục không có thông tin về vị trí của Dị Hỏa. Hiển nhiên Việt Hoàng không ngu mà tiết lộ vị trí của nó ra để môn phái tới thu trước. Sau khi xem một hồi, đây vậy mà trùng khớp với một số thông tin nàng từng đọc trong quyển gốc.
"Ngươi nhớ nó sao, lần đó ngươi chỉ nhìn phớt qua thôi mà." Mà Việt Hoàng cũng nhàn nhạt, thản nhiên nói: "Ai bảo ta quá mức lợi hại, chỉ nhìn một cái là nhớ đến từng chi tiết." Câu nói như chứng minh quyển trục này là thật của hắn tuy có chút kiêu ngạo nhưng cũng làm nàng vui mừng như xóa sạch hết nỗi lo trong lòng, bất quá nàng cũng phát hiện ra có gí không đúng. "Vậy thì có liên quan gì đến truyện hôn." "Liên quan chứ, nếu đưa không cho nàng thì quá mức thiệt thòi cho ta." "Ngươi." Nàng biết lần này bị hắn khi dễ rồi, bất quá cũng chẳng thể cãi lại, tên thiếu gia ngờ nghệch của nàng từ bao giờ trở nên cáo già mất rồi. "Hừ', tiếng hừ mạnh của nàng cất lên định rời khỏi bất quá bị Việt Hoàng gọi lại. " Khoan đi đã, ta có truyện muốn nhờ. " " Chuyện gì? " * * * Trên một cánh đồng hoang cách không xa vị trí Bạch Ngân Gia, thân ảnh một đôi uyên ương đang ngồi ngắm cảnh đẹp mênh mông của nơi này. Chỉ thấy nữ từ nhỏ nhắn xinh xắn đang ngồi trong lòng một nam nhân, đầu tựa vào lồng ngực hắn, khung cảnh thật khiến những người cô đơn phái đau nhói trong lòng (Nói thẳng ra là bọn FA đó) " Thu nhi sau này không được gọi cô gia nữa, phải gọi là chàng rõ chưa. " Thu nhi ngoái đầu cười khì khì lè lưỡi nhỏ nói. " Còn lâu, cô gia vẫn là cô gia, người ta gọi quen rồi, hổng muốn sửa " Thấy vậy Việt Hoàng cũng đành thở phào, thôi kệ nàng vậy. " Thu nhi, có thấy cô gia tốt với nàng không " Không trậm trễ nàng liền nhanh chóng đáp lại. " Cô gia rất tốt với Thu nhi. " " Vậy nàng có thích cô gia không. " Nói đến đây vẻ nhí nhảnh biến mất, má tiểu nha đầu ửng đỏ, khẽ khàng nói ra. " Thu nhi có thích cô gia. " Thấy vậy Việt Hoàng liền được nước làm tới. " Vậy Thu nhi cũng nên có chút ý tứ với cô gia chút " Thu nhi liền có chút khó hiểu ngoái lại hỏi. " Cô gia muốn Thu nhi làm gì? " Việt Hoàng liền nhấc nàng xoay người đối diện với hắn, mắt hiện lên vẻ nhu tình, thần thái như có sức hút, mắt nhìn thẳng mắt nàng, bờ môi hơi động, khẽ khàng tiến sát lại gần mặt nàng. Mà Thu nhi như hiểu ra vấn đề, bất quá bị khung cảnh đưa đẩy nàng cũng chỉ biết nhìn sâu vào ánh mắt hắn, mắt khẽ nhắm dâng lên môi thơm. Đôi môi của đôi uyên ương triệt để trạm vào nhau, khung cảnh quá sức lãng mạng khiến.. (mấy bạn FA phải khóc thét) Nhìn bề ngoài thanh bình vậy thôi chứ thực ra trong lòng Việt Hoàng giờ đây nôn nao vô cùng, số phận FA tám mươi hai năm như hoàn toàn biến mất. Tại nơi này, hai kiếp con người, cuối cùng Việt Hoàng cũng đã mất đi nụ hôn đầu. Rời nhẹ nụ hôn của nữ nhân, Việt Hoàng vẫn ôn nhu nhìn nàng, còn Thu nhi khi vừa thoát khỏi bờ môi của hắn thì mặt liền đỏ ửng, đầu xịt khói, ngã một cách mô thức tựa đầu vào ngực hắn. Thấy vậy Việt Hoàng liền ôm lấy thân thể nhỏ của nàng vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc đen huyền, ở thế giới cũ, kiếm được một cô bạn gái dễ thương, không nhiễm bụi trần thế này đâu dễ. " Thu nhi thả lỏng tinh thần ta có thứ này cho nàng "
Thu nhi nghe thế, bất quá vẫn nằm im trong ngực hắn, tinh thần khẽ thả lỏng. Như nhận được lực lượng tinh thần được cấy thông tin Việt Hoàng cho mình, bỗng nàng nhanh chóng rời khỏi vòng tay, mắt kinh hô nhìn hắn. " Lục Tinh Hạ Phẩm Công Pháp- Lục Ngạc Huyền Công " Việt Hoàng cười tiếp tục kéo nàng ôm vào lồng ngực. " Đúng vậy sau này chăm chỉ luyện tập, đừng làm ta thất vọng đó. " Thu nhi sửng sốt đầu vẫn trong vòng tay hắn, chỉ ngửng lên mắt nhỏ nhìn hắn. " Công pháp quý báu vậy, vậy mà tùy tiện cho Thu nhi có sao không? " Việt Hoàng như càng thấy tiểu nha đầu này càng ngày càng dễ thương liền thơm nhẹ vào chán nàng nói. " Nàng là tiểu bảo bối của ta, dù cho nàng cả thế giới ta còn cho huống chi một quyển công pháp, sau này không được hỏi vậy nữa nghe chưa " Việt Hoàng cũng thầm cười trừ, không hiểu sao trong Minh Đạo Tiểu Các hắn lại có thể tìm được công pháp Chân tu đẳng cấp cao như thế, còn Hồn tu vẫn cứ lẹt đẹt Tam, Tứ Tinh Phẩm. Thu nhi nghe thế, liền ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, khiến cho người ta cảm thấy nàng như tin tưởng Việt Hoàng đến mức cái gì cũng nghe theo hắn. " Gọi ta là chàng. " " Cô gia.. chàng " " Nói thiếp yêu chàng " " Thiếp yêu cô gia chàng " Việt Hoàng phì cười, có nói đến như thế nào tiểu nha đầu vẫn gắn chữ cô gia vào. * * * Trên hành lang dài của Bạch Ngân Thế gia Việt Hoàng và Đại trưởng lão Mộng Thiên Đằng đang thong thả đi với nhau. Nhìn qua chúng ta có thể nghĩ rằng con rể và cha vợ đang tâm sự, bất quá trog đó lại là đang đau đầu bàn bạc kế sách. " Tiền bối, tất cả coi như đã gần chuẩn bị song, thời gian này vẫn là mong tiền bối chú ý Nhị Trưởng lão " " Ngươi yên tâm, lão già đó muốn động vào con gái ta lần nữa, đừng hòng. " " Phiên đấu giá lần này, không biết Đại trưởng lão có phải mang pháp bảo che dấu khí tức.' "Không cần, tuy phiên đấu giá này có Chân Tôn cường giả, nhưng bọn tham lam cũng không ngu tới mức đột nhiên muốn đối đầu với một thế lực, ngươi hỏi việc này làm gì" "Ta muốn mượn trưởng lão pháp bảo đó." "Ta hiểu rồi, đúng là nên thế." "Bước tiếp theo ngươi định làm gì" "Bước tiếp theo chỉ có một chữ" "Đợi." Thời gian nhanh chóng trôi qua, phiên Đấu Giá Hội tại Ngoại Thành cũng là đến lúc chuẩn bị diễn ra. Tu sĩ từ khắp phương với uy danh của Thiên Bảo Hội, ào ạt mà tới, từng thân ảnh một ai cũng hiện lên khí chất của bậc cường giả. Ở một nơi có nhiều nhân loại tóc đen cũng đã thấy tấp nập đa dạng các màu tóc, thậm chí loáng thoáng còn nhìn thấy cả Yêu Hoàng cường giả đã hóa hình thành con người tới tham dự. Đông Hiệp Hội Luyện Dược Sư. Thân ảnh Đan Tố Tố, Đan Chắp sự với đôi cánh vàng tinh khiếp nhè nhẹ đáp xuống trước mặt tên nam tử, không ai khác: Việt Hoàng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]