Chương 067: Dị thời 33
Dưới mái hiên ngập ánh trăng trong veo động lòng người, hai người lớn đứng cạnh nhau trên bậc thềm đá, trò chuyện với nhau bằng giọng nhỏ nhẹ mơ hồ không rõ.
Không xa đó, hai đứa trẻ thì thầm to nhỏ. Vừa mới cùng nhau phê bình xong một đứa trẻ xấu tính nhát gan, ánh mắt của chúng lại bị hai bóng dáng một trắng một đen kia thu hút.
Người bạn nhỏ Viên Ngọc Hành híp mắt nhìn bọn họ, rồi lại quay sang nhìn “chị gái” bên cạnh mình, thì thầm: “Lạ thật, sao tự nhiên lại thấy... thấy vui thế nhỉ?”
Rõ ràng vẫn là một đêm đông trái mùa, hơi lạnh dày đặc chưa hề tan biến, áp lực lạnh lẽo khiến chân người ta run lên vẫn len lỏi trong không khí vô hình vô sắc.
Thế nhưng kỳ lạ làm sao, những người đang bị cơn rét buốt quét qua đột nhiên cảm thấy mùa đông khó hiểu này lại trở nên dịu dàng và ấm áp hơn một chút.
Dùng lời văn của học sinh tiểu học mà nói, chính là “không khí dường như có mùi vị của niềm vui”.
Cô bé Hà Tây học sinh tiểu học hàng thật giá thật cũng cảm nhận được như vậy, nghĩ ngợi một lát, cô như tìm ra lời giải, hớn hở nói: “Chị cũng thấy thế, có lẽ là vì... cảm giác giống như một gia đình vậy!”
“Gia đình?” Viên Ngọc Hành lập tức lắc đầu, nghiêm túc chỉnh lại: “Không không, là chú với ba thôi, không có mẹ mà, làm sao gọi là gia đình được!”
“Không có mẹ cũng vẫn là một gia đình mà.”
Hà Tây chẳng để tâm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/5065446/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.