Chương 066: Dị thời 32
Cậu bé con cất tiếng gọi "Ba" vang dội, dứt khoát, mạnh mẽ đến mức ngay cả Úc Bạch chỉ nhắc đến chuyện này như một trò đùa cũng suýt nữa không phản ứng kịp.
...Thật sự là nói gọi là gọi.
Chú Viên đúng là chẳng có chút phong thái của người lớn tuổi chút nào!
Tiếng gọi này còn thật hơn cả gọi ba ruột, mang đầy sự kính sợ và e dè đặc trưng khi đối mặt với một người ba nghiêm khắc.
Úc Bạch ngơ ngác chớp mắt, kinh ngạc khi nhìn thấy biểu cảm hoàn toàn mơ hồ của Tạ Vô Phưởng lúc này, khóe môi không nhịn được cong lên.
Nhìn cảnh đó, người ba mới vừa bị gọi đầy bất ngờ dường như nuốt lại lời định nói.
Trên bậc thềm đá lạnh lẽo, người đàn ông vẫn còn toát ra hơi thở lạnh khẽ nhích chân, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Viên Ngọc Hành.
...Ý là "Đừng tới gần tôi" chứ gì?
Úc Bạch thu hết những hành động nhỏ nhặt của Tạ Vô Phưởng vào trong mắt, bật cười lớn hơn. Đôi mắt nâu nhạt lấp lánh ý cười, còn rực rỡ hơn cả những ngôi sao xa trên bầu trời đêm.
Cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông dưới mái hiên như bỗng chốc nhạt đi đôi chút.
Cô bé chăm chú lắng nghe người lớn nói chuyện cũng bật cười theo, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nghe ông Viên bỗng dưng gọi anh thần linh là "ba", thật kỳ lạ.
Nhưng buồn cười ghê!
Hà Tây vốn đã sớm hiểu ý đồ trả đũa của anh Tiểu Bạch, cũng nhận ra rằng trong mắt những cô chú không tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/5065445/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.