"Nhược Linh..."
'Lão gia, ông tỉnh dậy rồi !'
Phú Hộ Cần nhìn bà hai nhưng không nói gì.
Mỹ Diện đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm "Lão gia, ông làm tôi lo quá đi mất !"
"Nhược Linh đâu ?"
Bà hai khẽ cười "ông nghỉ ngơi đi đã, quan tâm làm gì đến loại tai họa đó".
"Bà nói gì vậy ?"
Bà hai biết mình quá lời nên không dám nói thêm một lời nào.
Mỹ Diện dịu dàng lên tiếng "Trưa nay lúc bị cướp mợ cả đã bỏ chạy".
Phú Hộ Cần nghe thế liền tức giận "chỉ là một cô bé, chạy là chạy đi đâu ? Đã cho người đi tìm con bé chưa ?"
'Dạ chưa thưa Lão gia ! Thấy ông nằm bất tỉnh thì tôi còn tâm trạng gì mà tìm với kiếm'.
Bà hai trong lòng muôn ngàn nỗi căm phẫn vì Phú Hộ Cần quá quan tâm đến Nhược Linh !
"Cho người đi tìm con bé về"
Bà hai trong lòng vô cùng căm ghét Nhược Linh nhưng miệng vẫn cười tươi "được rồi lão gia, ông nghỉ ngơi đi đã...tôi bảo gia đinh vào rừng tìm kiếm mợ cả về ngay".
Phú Hộ Cần cảm thấy không yên tâm, ông xuống giường đi đến bên móc áo, vớ lấy chiếc áo dài mặc vào người rồi quay bước rời đi...
Bà hai nhíu mày "ông đi đâu thế ?"
"Tôi phải đi tìm con bé, tôi không thể yên tâm mà nằm đây !"
Bà hai lạnh lùng lên tiếng "đủ rồi, ông lo lắng thái quá rồi".
Phú Hộ Cần không để tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993525/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.